Thursday, May 30, 2013

Hội chứng Stockholm!


Dxt. :: 

Thứ hai,  ngày 6 tháng 5, năm 2013, với sự giúp sức của một ‘anh hùng bất đắc dĩ’, Charles Ramsey, người hàng xóm, Amanda Berry đã đào thoát khỏi căn nhà, cũng là ngục tù, mà tên bắt cóc đã giam giữ cô gần suốt một thập niên trên Seymore Avenue, thành phố Cleveland, tiểu bang Ohio, Hoa Kỳ. Lời nói đầu tiên của Amanda với nhân viên trực tổng đài Cảnh Sát 911 là:
“I’m free now” “Tôi đã được tự do!”

Hôn hít kẻ thù
(chữ của tác giả,
hình từ www.kulfoto.com)


Hai phút sau, cảnh sát ào tới căn nhà của Ariel Castro, 52 tuổi, tên hung phạm.
Căn nhà hoàn toàn bị khóa kín. Khóa ở tầng hầm, khóa ở các phòng, khóa ở nhà chứa xe. Những cửa sổ đều bị dán kín bằng những bao vứt rác khiến người bên trong không thể nhìn ra bên ngoài và người bên ngoài cũng không nhìn thấy được bên trong!

Ở đó, cảnh sát giải cứu được 3 người phụ nữ và một bé gái vừa lên 6, tên Jocelyn, con của Amanda.
Tin tức về tội ác này, nhanh như chớp, qua giới truyền thông, làm rúng động nước Mỹ và toàn thế giới!
Tên thủ ác, con quỷ đội lớp người nầy, dưới một cái vỏ bọc rất hiền hòa, là một tài xế xe bus cho một trường học ở địa phương, chuyên đưa đón học trò đi học.

Nạn nhân của y là:
Amanda Berry biến mất lúc tuổi mới vừa 16 vào ngày 21 tháng 4 năm 2003 khi chấm dứt ca làm ở Burger King và trên đường về nhà.
Gina de Jesus là bạn học với con gái hung phạm, biến mất lúc tuổi mới vừa 14, lúc trên đường đi học về, một năm sau đó.
Michelle Knight biến mất năm 2002 và lúc được cứu thoát cô đã 32 tuổi.
Những nạn nhân nầy đã lần lượt bị Ariel Castro bắt cóc, mang về nhà tù của y, trói lại, giam giữ ở những căn phòng khác nhau và bắt buộc họ phải làm nô lệ tình dục cho con quỷ nầy suốt cả một thập niên dài.
Một trong ba người phụ nữ này được biết đã sẩy thai ba lần vì bị đánh đập, tra tấn và bị bỏ đói.

Dù khoảng thời gian dài đằng đẳng, thê lương như vậy nhưng gia đình, bè bạn của những người bị mất tích, thất tung chưa bao giờ từ bỏ niềm hy vọng là họ vẫn còn sống sót ở đâu đó. Sẽ có ngày gặp lại?

Bà ngoại của Amanda Berry nức nở nói:
“Xin cám ơn Thượng Đế! Bà luôn luôn nghĩ tới con. Không bao giờ quên được! Con ơi!”
Nhưng mẹ của Berry, bà Louwana Miller, không được may mắn gặp lại con mình.
Suốt ba năm, sau ngày Berry bị bắt cóc, bà vẫn không ngừng tìm kiếm. Niềm đau đớn đó đã làm bà lâm bệnh nặng, rồi từ giã cõi đời vào tháng 3 năm 2006 với một trái tim hoàn toàn tan vỡ. "She literally died of a broken heart!"

Tên hung phạm nầy rồi đây sẽ phải ra trước Tòa để trả lời về những hành động tàn ác mà y đã gây ra. Hắn đã tước đoạt tự do của người khác; giờ chắc có lẽ là hắn sẽ không bao giờ có được tự do nữa. Ác giả, ác báo!
Còn nạn nhân thì có thể sẽ phải mất nhiều tháng, thậm chí nhiều năm, mới hồi phục được sức khỏe tâm thần sau những thử thách khắc nghiệt mà họ phải trải qua. Và trong trường hợp này, chưa rõ ba nạn nhân có mắc phải ‘Hội chứng Stockholm’ hay không?

Nhưng hội chứng Stockholm là gì?

Hội chứng Stockholmlà thuật ngữ được nhà tội phạm học, bác sĩ tâm thần Nils Bejerot đặt ra, sau một vụ cướp ngân hàng và cầm giữ con tin xảy ra năm 1973 tại Stockholm, Thụy Điển, dùng để mô tả một trạng thái tâm lý của một người bị bắt cóc lâu ngày, chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình!
Ngày 23/8/1973, Jan Erik "Janne" Olsson, là một tù nhân đang được đi phép, mang một khẩu súng máy, xông vào cướp ngân hàng Kreditbanken ở Stockholm, bắt 4 nhân viên ở đây làm con tin trong suốt 6 ngày liền.
Hắn đòi hỏi phải phóng thích và mang bạn tù của y là Clark Olofsson đến, cùng 3 triệu đồng tiền Thụy Điển (Swedish Krona) tương đương với 3 triệu đô Mỹ theo thời giá bây giờ, với hai khẩu súng, áo giáp chống đạn, nón sắt và một chiếc xe ‘cực kỳ tốc độ!’

Trận đánh cướp nầy lần đầu tiên được trực tiếp truyền hình trên thế giới.
Ngày 28 tháng 8, Cảnh Sát dùng hơi gas tấn công và hai tên cướp đầu hàng. Những con tin được giải thoát.
Nhưng kinh ngạc, bất ngờ thay những con tin nầy không những đã ôm hôn những kẻ đã cầm giữ mình suốt sáu ngày liền, mà còn lên tiếng oán than, chê trách những nhân viên công lực đã đương đầu với nguy hiểm (bằng cớ là có hai cảnh sát đã bị chúng bắn trọng thương) để giải cứu mình!

Tại sao như vậy?
Các bác sĩ tâm thần giải thích rằng các nạn nhân đã bị hội chứng Stockholm. Hội chứng nầy xảy ra khi nạn nhân bị ép buộc phải đối diện với một hoàn cảnh cực kỳ khó khăn, đe dọa đến mạng sống của mình thì phản ứng lại bằng cách cam chịu thay vì kháng cự. Nạn nhân đã tự biện luận và chấp nhận việc cầu thân với kẻ địch để thích hợp với môi trường mới, hòng khỏi bị giết hoặc bị đánh đập, bạo hành. Sau một thời gian dài thì các nạn nhân dần dần tỏ ra tuân phục, rồi cảm mến do sự chăm sóc dù rất nhỏ nhoi của thủ phạm mà không ý thức được phải trái nữa!

Mà không phải chỉ 4 nhân viên ngân hàng này mà còn có những trường hợp khác còn quái đản hơn nữa như:
Natascha Kampusch, người Áo, bị nhốt dưới tầng hầm suốt 8 năm, từ năm 1998, khi mới 10 tuổi. Wolfgang Priklopil đánh đập cô hơn 200 lần một tuần và xích cô lại trong khi họ ngủ chung, nhưng mãi đến tháng 8/2006, Kampusch mới quyết định thoát ra. Còn Priklopil thì đâm đầu vào tàu hỏa tự sát.
Có người còn đi xa hơn nữa! Không những không căm ghét mà còn cộng tác nhiệt tình với kẻ thù, như vụ: Patty Hearst bị bắt cóc năm 1974 đã tiếp tay, giúp bọn chúng cướp ngân hàng!
Khi bị bắt làm nô lệ, làm con tin thường thì có hai trường hợp xảy ra: Nếu bọn cướp này hung bạo đánh đập, tra tấn con tin thì chúng sẽ bị nạn nhân căm thù đến tận xương tủy.
Còn nếu chúng chỉ đối xử lịch sự một chút thôi, cũng đủ làm nạn nhân hàm ơn vì được tha chết; mà hết lòng thương mến và ủng hộ bọn chúng!
Chuyện nầy xảy ra hà rầm trong các chế độ độc tài Cộng Sản.
Theo ý người viết, những hành động về hùa, tiếp tay với kẻ thù, gọi nó là ‘Stockholm Syndrome’ chi cho nó rối rắm! Gọi một cách trần trụi hơn là hội chứng “Hun Hít Kẻ Thù” cho nó dễ hiểu hơn!

Xét trên bình diệnmột quốc gia. Chẳng hạn như mới đây ở Bắc Triều Tiên cũng có ít nhứt là một người đang chịu hội chứng đó.
Ông nội, cha, rồi con nhà họ Kim cầm giữ dân tộc Triều Tiên như nô lệ. Nhân dân Bắc Triều Tiên chịu biết bao nhiêu là thống khổ; đói rách, lầm than…Vậy mà nữ cảnh sát giao thông, 22 tuổi, Ri Kyong-sim đã… dập lửa cứu một tấm áp phích có tên Kim Jong-un. Rồi thành “Anh hùng Cộng hòa”! Ri Kyong-sim, khóc suốt lúc nhận huân chương... Ngoài danh hiệu anh hùng, ‘em’ còn được thưởng một căn hộ mới ở Bình Nhưỡng.
Một người Việt, trong nước, nói rằng: “Nếu tặng tôi... cái nhà, chẳng cần phong anh hùng gì ráo trọi, mà kêu tôi khóc; tôi còn khóc nhiều hơn ‘em’ nữa kìa! Khóc như cha chết vậy đó?!” He he!
Cả một dân tộc bị ông nội rồi cha, rồi con họ Kim, nhất là lãnh tụ trẻ tuổi Kim Jong-un thường hay ông lên bà xuống nầy, bắt cóc, làm tù nhân đã quá lâu trên chính đất nước của mình thì hội chứng Stockholm thì làm cách chi mà tránh cho khỏi?

Còn Việt Nam thì sao?Thì cũng vậy thôi!
Cả dân tộc bị bắt làm con tin, làm tù nhân quá lâu rồi, hằng mấy chục năm dài, thì làm sao mà tránh khỏi, không bị hội chứng Stockholm?
Có người bị bịnh, bịnh rất nặng, nặng đến nỗi không những không căm ghét kẻ đã hành hạ mình, tước đoạt sự tự do của mình; mà còn quay lại, tung hô vạn tuế, khen ngợi, bợ đỡ, hun hít để được gia nhập vào guồng máy cai trị độc đảng, để đàn áp, bắt bớ ngay chính đồng bào mình, dân tộc mình suốt bấy nhiêu năm nhằm phục vụ cho tham vọng của bọn cường quyền!
Những người bị bắt làm nô lệ, làm con tin mà phản ứng như vậy để sống còn là điều còn có thể hiểu được.
Nhưng những ông tai to mặt lớn đã nhanh chân leo lên máy bay mà đào tẩu, tam thập lục kế, dĩ đào vi thượng, chạy thoát năm 75, chưa hề bị bắt làm nô lệ, làm con tin một ngày nào hết thì sao bây giờ cũng thấy họ hoàn toàn tuân phục kẻ tính giết hại đời mình như vậy hả?
Chẳng hạn như mới đây có một ông tai to, mặt cũng vừa vừa thôi, không lớn lắm, nói vầy:
“Tôi thấy Việt Nam đang phát triển vùn vụt, dầu còn thua Thái Lan, Indonesia, Malaysia hay Hàn Quốc, nhưng quả thật đang thay da đổi thịt, đang phát triển thật sự?”
“…Lòng dân ư? Tôi tiếp xúc và tôi thấy đa phần dân chúng ở Việt Nam chỉ muốn yên ổn phát triển làm ăn và họ muốn ôn hòa đối thoại để cải tiến những mặt trái của chính trị và xã hội…”




Hình Daily Express,
do Paul Thomas vẽ.

Nghĩa là sao? Nghĩa là đừng tìm cách kêu cứu rồi đào thoát khỏi một cảnh đời nô lệ như Amanda Berry đã làm. Hãy vui vẻ mà ở tù đi nhá!
À! Cái nầy thì chắc không phải bị hội chứng Stockholm rồi! Vì ổng chạy lẹ quá; đâu có bị nó bắt làm con tin đâu mà bị ‘Stockholm Syndrome’!
Nhưng tự dưng quay đầu về nộp mạng cho chằn; tôi cho rằng ổng bị hội chứng ‘Tiền và Gái’, nhứt là tiền đô Mỹ và gái chân dài! Không cần phải là bác sĩ tâm thần mới hiểu được! Vì dễ hiểu quá mà?!Bà con, dân ngu khu đen mình, nghe và nhìn ổng ‘đờn’, rao hơi ‘xề’, là mình chẩn đoán bịnh ‘tiền và gái’ của ổng trúng ngay chóc! Khỏi có cãi. Ha ha!

Nhưng mà kệ ổng! Bạn ơi! Y ‘dụ’ mà mình không nghe thì huề trớt!
Tin tôi đi! Một ngày nào đó, sớm hay muộn, thì dân tộc Việt Nam và dân tộc Bắc Triều Tiên cũng sẽ nói giống hệt như Amanda Berry thôi.
“I'm free now!” “Tôi đã được tự do!”
Nghe sao mà nó quá đã! Đã quá đã! Phải không?

đoàn xuân thu.
melbourne.

Chiếc đồng hồ hoàn hảo


Kim Nguyễn :: (tha mồi)

Blog Việt Luận do nhiều người chung sức làm. Trong số này có người làm cánh chim bạt ngàn. Cánh chim này – như từng bạn đọc -- tung lên cao thẳm rồi nhìn vào mạng lưới thông tin toàn cầu, thấy điều hay vẻ đẹp thì sải cánh sà xuống tha về.

Tuần này, cánh chim bạt ngàn Kim Nguyễn thấy truyện ngắn “Chiếc đồng hồ hoàn hảo” đăng tại truyenngan.com.vn , rồi tha về giới thiệu với bạn đọc.
Blog Việt Luận mời bạn đọc thưởng thức và mong nhận được nhiều miếng mồi khác do bạn đọc gởi về. Nếu trang blog này một nơi cho chúng ta giới thiệu điều mình bắt gặp trên mạng thì cũng là điều hay.





Một comment quá dài

Hoàng Chu ::

Mình theo dõi cái blog Việt Luận này từ hồi còn trứng nước, thỉnh thoảng cũng góp vui, lời qua tiếng lại với bà con cho rậm đám: từ các cây viết tài tử buổi đầu ngày càng vững tay cho đến sau này có sự tham gia của vài cây bút chuyên nghiệp như ông Đoàn Xuân Thu (dxt) chẳng hạn.


Mình không phải tuổi Mèo, chắc ông dxt cũng vậy, nên không thể khen nhau trên đất nhà, mất công OG3T lại phải viết warning cho những người hay mắc cỡ; có điều lâu nay đọc mấy bài viết của ổng mà nhớ tới nhiều chuyện xưa.

Từ bài 'Tần Quỳnh khóc bạn' làm mình nhớ tới truyện'Thuyết Đường', quyển truyện Tàu dầy cộm đầu tiên mình đọc trọn. Quyển này mở đầu cho 'Tàn Đường', 'La Thông tảo Bắc', 'Tiết Nhơn Quý chinh Đông', Tiết Đinh San chinh Tây', ‘Tam Quốc Chí’, v.v... sau này.

Hồi đó đang học lớp Năm, còn ở với ông bà ngoại, đang tuổi ham chơi mà trưa nào cũng bị bắt phải nằm ngủ cả tiếng đồng hồ. không buồn ngủ cũng phải nằm xuống, dù nhắm mắt... để đó. Trưa nào cũng vậy, nằm mà không ngủ được, ngọ nguậy ngồi dậy là có cây roi mây chờ sẵn. May quá vớ được quyển Thuyết Đường dầy cộm, trước chẳng để vào mắt, nay đem đọc tạm; lúc đầu định đọc cho dễ ngủ, nào ngờ càng đọc càng hấp dẫn, ngày qua ngày cho đến hết quyển sách hồi nào không hay.

Mình theo dõi từ nhân vật Tần Quỳnh tức Tần Thúc Bảo, quân sư Từ Mậu Công cho đến anh chàng ba búa Trình Giảo Kim (1), anh chúa đảng cướp ngồi không chia của Đơn Hùng Tín. Những nhân vật trong truyện là điển hình cho các mẫu người: trung, ngay, gian, nịnh - khác hẳn trong các truyện cổ tích trước kia - đã dẫn mình vào một thế giới rộng lớn hơn để sau này đến với Kim Dung, Cổ Long.

Rồi đến bài 'Bến Thành! Súp Lê vội thổi!' ông dxt lại nhắc đến 'Tuấn, chàng trai nước Việt' của Nguyễn Vỹ, một quyển truyện dài khác, 2 tập dầy cộm, đã cho mình những kiến thức vỡ lòng về thời Pháp thuộc. Từ 'lắc léo mè dòng lô' (2) và cậu Ký Thanh với câu tiếng Tây rau muống dài lòng ngòng (3), đến những nhà hoạt động chính trị Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh, đến cả các tay tổ Cộng sản Đặng Xuân Khu (Trường Chinh), Đặng Thái Mai.

Ngả Bảy, Sài-gòn (hình do tác giả sưu tầm)

Thủa đó mới lên trung học, ở với ba má trên Ngã Bảy; lúc đó kinh tế gia đình cũng khá, má lại phát hiện ra chợ sách cũ Sàigòn trên đường Nguyễn Trung Trực, gần trường Kỹ Thuật Cao Thắng. Mình đã đi với má lên đó mua sách; gọi là chợ sách cũ nhưng đa số các sách bán ở đó còn mới toanh, không biết do nhà in in dư tuồn ra hay in lậu mà giá thì rẻ hơn trong nhà sách rất nhiều.

Má mua một loạt các truyện của các nhà văn Tiền Chiến như 'Xóm Cầu Mới' của Nhất Linh, 'Tiêu Sơn Tráng Sĩ' của Khái Hưng,... đặc biệt má rất thích các truyện của nhà văn Lê Nguyên Trương. Ngoài ra còn có các bộ truyện Tàu, và bộ 'Tuấn chàng trai nước Việt' mà trước đó mình có đọc một vài đoạn trong bán nguyệt san Phổ Thông. Chả là cũng trong thời gian 'ngủ trưa' thời tiểu học đã kể ở trên, sau khi 'ngốn' xong bộ 'Thuyết Đường' mình quay sang 'ăn tạp', đọc đến cả các nguyệt san của các cậu từ Bách Khoa, Thời Nay cho đến Phổ Thông, dĩ nhiên là không đọc hết mà chỉ các bài viết ngắn hoặc các truyện mà mình thấy thích. Đến bây giờ vẫn còn nhớ vài đoạn trong 'Mình ơi' (một mục tạp ghi tương tự như 'Thư gửi bạn ta' của Bùi Bảo Trúc bây giờ) của Diệu Huyền (một bút hiệu khác của Nguyễn Vỹ) chẳng hạn như bài viết về trận đấu giữa hai đội bóng tròn nữ ở Cái Vồn, Long Xuyên với đoạn thơ dưới đây:
Mấy cô thôn nữ Long Xuyên
Cô nào cũng đẹp như tiên hở đùi
Đen thui đen thủi đen thùi
Hăm hai thiếu nữ trông mùi quá ta
Hăm hai cầu tướng chu choa
Giành nhau một quả banh da giữa trời.
Trong những quyển sách má mua ở chợ sách cũ cũng có các tác phẩm của Bình Nguyên Lộc như 'Quán bên đường', 'Đò dọc'. Ông dxt cũng nhắc đến một đoạn nói về công tử Quờn trong bài'Chữ của thánh thần!'. Đoạn này mình còn nhớ đọc lần đầu tiên trong quyển sách Giảng văn lớp Đệ Thất của tác giả Đỗ Văn Tú, sau đó được đọc toàn bộ trong quyển'Đò dọc'. Tuy chỉ là một nhân vật phụ, rất phụ trong quyển truyện mà sao mình vẫn nhớ đến bây giờ?

Trong bài 'Ba Tôi! Người Đánh Máy Mướn!' dxt nhắc về các tiệm Ronéo và đoạn đường Lý Thái Tổ - Phan Đình Phùng. Đoạn đường này mình cũng rất rành. Khi ở ngôi nhà trên Ngã Bảy mình học thêm Toán Lý Hóa ở một trường dạy kèm nằm trên lầu của một tiệm Ronéo như vậy. Hàng ngày từ nhà ở đường Pétrus Ký len lỏi qua khu nhà của các đồng bào tạm cư do hỏa hoạn sau Tết Mậu Thân và Việt kiều chạy nạn 'cáp duồn' từ Campuchia về, ra đường Lý Thái Tổ, băng qua đường đi về phía ngã ba Phan Đình Phùng để đến lớp. Cũng con đường này cuối tuần ba má hay chở các con, từ Pétrus Ký quẹo vào Lý Thái Tổ, rồi sang Phan Đình Phùng, quẹo vào đường Nguyễn Thiện Thuật để ăn hủ tíu bò viên. Thỉnh thoảng mình còn được ưu tiên thêm một chén bò viên không: chỉ có bò viên và hành lá thái nhỏ thơm phưng phức.


Tượng Trương Vĩnh Ký tại trường trung học Trương Vĩnh Ký, Sài-gòn.
(Hình chụp năm 1969 do tác giả sưu tầm)

Cũng trong bài viết này mình mới biết: Hóa ra ông dxt là đồng môn của mình. Ổng là đàn anh học trước mình cả mười năm ở trường Pétrus Ký. Ổng đúng là con nhà nghèo học giỏi, còn mình... Hồi đó nhà dọn lên ngã Bảy nên ba má muốn mình thi vào trường này vì trường nổi tiếng mà gần, đi bộ chỉ khoảng hai mươi phút. Than ôi! Lực bất tòng tâm! Mình thi rớt, chỉ đủ điểm vào lớp bán công, học buổi tối. Còn nhớ trường có 15 lớp mỗi bậc, chia đều cho 5 lớp mỗi buổi, mình vào lớp 6/13. Học bán công cũng cùng chương trình, cùng các thầy cô như lớp ngày nhưng chỉ có vài khác biệt nhỏ. Thứ nhất là cái phù hiệu, học sinh lớp ngày mang phù hiệu có chữ Pétrus Trương Vĩnh Ký màu đỏ, còn học sinh lớp tối phù hiệu cũng y vậy nhưng chữ màu xanh. Ngoài ra mỗi ba tháng cả lớp xếp hàng đi lên văn phòng đóng học phí. Học buổi tối với ước mong có ngày nào đó do học giỏi sẽ được chuyển lên lớp ngày (chỉ nghe nói thôi chứ chưa thấy trường hợp nào). Đến cuối năm lớp 8 thì Việt Cộng vào, giải tán lớp tối, học sinh được chuyển sang các trường tư thục nay đã biến thành trường công. Trường Pétrus Ký mất tên, tượng ông Trương Vĩnh Ký trong sân trường và ngoài công trường đối diện nhà thờ Đức Bà cũng bị hạ bỏ, còn nhớ có một bài báo trên tờ Sàigòn Giải Phóng ca tụng việc đó và gọi ông là "tên học phiệt". Ôi! Thật là một cuộc đổi đời!

Đọc mỗi bài viết của dxt lại làm mình nhớ đến những chuyện xưa, vậy mà muốn bỏ vài câu bình luận lại không biết viết gì, chắc vì có nhiều điều muốn viết quá chăng!?
Nay thôi thì gom góp lại làm một 'big comment' gọi là tạ lòng người viết đã nhắc nhớ nhiều đến thời thơ ấu.

HC

Ghi chú:

(1): Trình Giảo Kim là một nhân vật khá đặc biệt trong các truyện Tàu đời Đường. Nhà nghèo, tính ngang tàng, làm du côn, rồi ăn cướp, sau theo phò Lý Thế Dân (Đường Thái Tôn) trở thành một trong những khai quốc công thần, sống thọ, trải qua nhiều triều vua, sau sướng quá cười mà chết. Trình Giảo Kim có lần nằm mơ được tiên ông dậy võ, tỉnh dậy chỉ nhớ được ba đường, khi ra trận xuất chiêu làm đối phương mất hồn nhưng đến chiêu thứ tư là lòi đuôi dốt ra bị rượt chạy tóe khói.

(2): 'Lắc léo mè dòng lô' là tiếng bình dân đọc câu chữ Pháp'l'élève maison l'eau'. Câu này được dịch theo kiểu từng chữ của 'Học Trò Nhà Nước' (giống như dịch 'không sao đâu' ra tiếng Anh là 'no star where').

(3): Cậu Ký Thanh là nhân vật điển hình của giới thư lại cho Pháp, tốt nghiệp Tiểu học, làm thầy ký kiêm thông ngôn cho quan Tây vậy mà nổ hết biết. Bà con nông dân hỏi gì cậu trả lời tiếng Tây răm rắp, có người hỏi 'rau muống' tiếng Tây là gì cậu không biết nhưng xổ một tràng dài, bà con hỏi sao dài vậy, cậu nói vì rau muống nó bò loằng ngoằng rất dài nên tiếng Tây cũng dài. Có lần quan bảo cậu báo với dân chúng phải dọn dẹp nhà cửa quang đãng để phòng ngừa hỏa hoạn, quan sẽ xuống xem cậu lại dịch là mọi người phải dọn dẹp sạch sẽ để quan xuống tận tay đốt nhà làm mọi người hoảng quá, phải họp lại nhờ cậu năn nỉ quan Tây dùm làm quan cũng té ngửa.

Saturday, May 25, 2013

Sợ té đái!


Ben Trần :: 

Thượng đế tạo ra các động vật đều có vài đặc tính na ná giống nhau. Giận hờn, yêu thương, cảm xúc, sợ sệt…
Thành ngữ “sợ té đái” không chỉ riêng tiếng Việt ta có.Trong Anh ngữ cũng dùng “scared the piss out of me”, chứng tỏ người Tây phương khi sợ cũng té đái như thường.


Sợ 
(hìnhhttp://www.wired.com)

Trước tiên là loài động vật bốn chân. Bạn thử xem các động vật thể hiện sự sợ hãi như thế nào. Có người đàn ông dẫn con chó định đáp chuyến bay đi du lịch liền bị nhân viên phi trường chận ngay cửa phi cơ. Ông hành khách năn nỉ xin cho cả hai được lên máy bay, ông bảo đây là loại chó thật tinh khôn, nó có thể đánh hơi ra các hàng quốc cấm. Nhân viên an ninh phi trường chịu cho thử nếu đúng cả 3 lần thì cả người và chó được đi.
Lần thứ nhất thả chó vô máy bay vài phút sau con chó đi ra ngồi ngay trước mặt chủ. Ông chủ báo cáo có người giấu ma túy trong xách tay. An ninh vô theo con chó xét, đúng ngay người mang ma túy. Lần sau cho chó vô ngửi, vài phút sau chó ra báo cáo, an ninh vô bắt đúng người mang súng trong sách tay. 
Lần thứ ba thả chó vô đánh hơi lần nữa… vài phút sau con chó chạy ra nước tiểu và phân chó dính cùng mình. Nhân viên an ninh hỏi chuyện gì?
Ông chủ chó xanh mặt trả lời:
- Trên máy bay có bom! Cho nên chó sợ té đái!
Bạn hãy xem loài cá mập (shark) cũng biết lợi dụng sự sợ hãi của đối phương. Con cá mập dẫn ba đứa con đi kiếm mồi, khi gặp một đàn cá nhỏ -- cá bố ra lệnh:
- Bây giờ chúng ta bơi xung quanh một vòng, vẫy đuôi lên cho chúng nó thấy. Làm thêm vòng thứ hai, thỉnh thoảng vươn nửa thân mình ra khỏi mặt nước để hù dọa tụi nó. Làm thêm vòng thứ ba xong, cá bố ra lệnh tấn công.
Sau khi ăn mồi no nê, cá con xoay lại hỏi cá bố:
- Bố à, sao mình không thịt bọn nó liền khi mới vừa chạm mặt lần đầu?
- À, các con không biết, mình phải làm vậy cho bọn nó sợ té cứt, té đái ra thì mình ăn thịt nó ngon hơn!!!

Trong những truyện ngắn của nhà văn gốc phi công Trường Sơn Lê Xuân Nhị, ông thường kể các phi công mới ra trường còn sợ hãi khi lái tàu bay trên đầu địch. Các phi công đàn anh thường trấn an các đàn em:
“Tụi mầy sợ gì, tụi nó bắn 100 viên, họa hoằn lắm trúng mình 10 viên. Mà trong 10 viên họa hoằn lắm mới có 1 viên trúng bình xăng làm cho nổ máy bay. Mà có chết thì chết chứ đừng trúng phải “của quý” mình. Còn sống mà bể nát “của quý” thì sống cũng như chết mà thôi!”
Bởi vậy các phi công chiến đấu Việt Nam chỉ một thời gian ngắn sau khi ra trường là không có ông nào sợ chết.


Nếu mây, núi là những hình ảnh đẹp, là niềm cảm hứng của các thi sĩ, nhạc sĩ thì nó lại là nỗi kinh hoàng đối với các phi công. Có bài nhạc mà Evis Phương thường hát “Ta ngồi đây trên đồi Tăng Nhơn Phú, nhìn mây bay ta ngỡ tóc em mềm...” nghe lãng mạn ghê chưa? Hay là nhạc sĩ Trần Thiện Thanh viết “anh sẽ gom mây xây lâu đài yêu…”. Và còn nhiều, nhiều nữa các bài nhạc nói về mây... Nhưng nhà văn Lê Xuân Nhị cũng kể rất nhiều phi công thời chiến không chết vì đạn thù mà chết vì các đám mây. Ở miền Trung Việt Nam, những đám mây dày thường lảng vảng gần núi. Khi các phi công lỡ lạc vào các đám mây dày đặc nầy không khéo phi cơ sẽ đâm sầm vào núi mà vỡ ra thành trăm mảnh.
Ở Úc vài năm trước, tôi có nghe một câu chuyện của anh chàng phi công trẻ, chưa kinh nghiệm đường đi nước bước cho lắm. Anh ta bay từ Eden, phía Nam tiểu bang NSW vòng theo bờ biển lên vùng Wollongong, từ đó hướng về Sydney. Nếu bay từ Eden lên Sydney bay thẳng theo đường chim bay nhanh hơn, ngắn hơn. Chàng phi công thích ngắm cảnh sông núi và biển cả nên bay vòng đường xa. Giữa đoạn đường từ Wollongong đến Sydney, trong vùng Illawara, chàng phi công trẻ lạc vào đám mây dày đặc. Loay hoay khoảng 12 phút không thoát ra khỏi đám mây.


Sợ 
(hìnhhttp://www.wired.com)


Bố ơi! Nếu trên đường phố Sydney hay Melbourne bạn lái xe bị lạc 15 hay 20 phút chỉ là chuyện nhỏ. Trên trời, loay hoay trong mây mù gần 15 phút là tử thần đang réo gọi đó nhe. Trước khi để tử thần réo gọi, chàng đành phải réo gọi người dưới đất trước. Chàng ta liên lạc đài kiểm soát không lưu xin giúp đỡ. Các vị trong đài kiểm soát không lưu lúc bấy giờ cũng không biết làm sao. Đang lúc bức tai bức tóc bỗng một ông nảy ra ý kiến hỏi các phi công khác đang bay trong vùng lân cận. Sau một hồi liên lạc, tìm kiếm, các vị trong đài kiểm soát gặp được một phi công kỳ cựu của hãng Qantas đang bay trong vùng lân cận. Ông phi công già cũng đã từng bị lạc một lần như vậy rồi. Sự liên lạc vô tuyến ba chiều được nối kết, ông phi công già hướng dẫn chàng phi công trẻ xuống bao nhiêu độ, qua hướng Đông bao nhiêu độ, rồi qua hướng Tây bao nhiêu độ…; nhờ vậy chỉ cần năm phút chỉ dẫn, chàng phi công trẻ thoát hiểm... 
Thật là một phen hú vía. Khi chàng phi công trẻ sắp sửa đáp xuống phi trường Sydney, đài kiểm soát không lưu hỏi lại:
- Ông cần giúp đỡ gì nữa không?
Chàng ta trả lời:
- Cần, quần tôi ướt nhẹp rồi, tôi phải thay quần!

Thế nên có những điều tốt cho người nầy nhưng lại không tốt cho người khác... Các ông phi công nhường quyền thưởng thức vẻ đẹp về mây về núi lại cho các thi sĩ, nhạc sĩ hay các nghệ nhân khác…
Ben Trần

Friday, May 24, 2013

Chuyện vui (5)


Xin triết lý cùn một tí
trước khi mời bạn đọc thưởng thức chuyện vui
do cô Kim Nguyễn bắt được khi lang thang trên mạng:
Không rõ cặp vợ chồng cái ông Tí này với nhau lâu năm
mà sống cho nhau bao nhiêu lần nhỉ?

H
ai anh bạn tri kỷ tâm sự với nhau:
- Tí à, cậu thích mục nào trong ti vi nhất?
- Mục bóng đá?
- Cậu bắt đầu mê bóng đá từ bao giờ thế?
- Mê cái con ma gì! Tại tới mục đó thì vợ tớ mới chịu tắt đèn đi ngủ.

Lăn thùng ba-rích với Google


Khoa Nam :: 
Chắc nhiều bạn đọc dùng guồng máy tìm kiếm Google khi muốn tìm từ cây kim cho tới chiếc hoả tiễn trên mạng lưới thông tin toàn cầu. Địa chỉ của guồng máy tìm kiếm này là Google.com. Tuy nhiên tùy theo bạn đọc ở đâu, địa chỉ này có thể tự động đổi thành Google.com.au (Úc) hay Google.com.vn (Việt Nam).

Khoa Nam cũng xài Google để tìm kiếm và thỉnh thoảng cũng để vui chơi. Xin giới thiệu một trò vui với Google mà nhiều bạn đọc đã biết:
Do a barrel roll: nghĩa của bốn chữ này là "lăn thùng ba-rích". Bạn đọc vào trang Google rồi đánh Do a barrel roll vào chỗ tìm kiếm, bấm mouse vào hình kiếng hiển vi (hay bấm nút ENTER trên bàn phím).
Ta ta! Chữ trên màn ảnh máy computer xoay tròn như cái thùng ba-rích.
Vui tí thôi nhé.
Khoa Nam

Thursday, May 23, 2013

Làm blog dễ như... ăn ốc


Og3t :: 

Ở bên dưới  bảng hiệu blog Việt Luận có bốn chữ dùng làm châm ngôn “Viết blog cho vui”. Khi đề bốn chữ này Og3t nghĩ rằng: chắc sẽ mang thêm chút vui vui cho đời khi mời đông bạn đọc viết blog.
Làm blog hay không làm blog. Đó mới là vấn đề.
(Hình http://tentblogger.com/)


Hồi đó cái đầu óc hạn hẹp của ông già chỉ dám mời bà con tạt vô trang blog Việt Luận rồi bỗng thấy ngứa tay mà “viết blog cho vui”. Og dám nghĩ vậy vì người ta đọc báo bằng mắt còn đọc blog cho đúng điệu thì phải đọc bằng tay. Đọc tới đâu ngứa tay tới đó. Ngứa ít thì gõ lời bàn. Ngứa nhiều thì biên bài gởi cho blog Việt Luận để tung vào cõi ta bà.
Nào ngờ, bạn đọc không những ngứa tay mà còn ngứa chưn nữa. Có bạn đọc ngứa chưn đến độ... "run a blog".
Thế là ‎ ý định cùng nhau học hỏi nhau cùng viết blog cho vui đã vượt khỏi cái ý định nhỏ nhen ban đầu. Chúng ta không những học hỏi nhau cách đọc bài, gởi lời bàn, mở rộng / thu hẹp màn ảnh, làm lớn / làm nhỏ chữ.... trên một các blog nhỏ bé này – mà còn tự mình làm cái blog riêng cho mình.
Vậy thì chắc là phải viết thêm sáu chữ "làm blog dễ như... ăn ốc" bên dưới bảng hiệu của blog Việt Luận vì chúng ta không phải chỉ đọc blog của thiên hạ mà còn làm cái blog của riêng mình cho thiên hạ thưởng thức.

Quán ốc bên đường
Bài này xin được làm cái quán cóc bán ốc bên đường và kính mời hảo hớn trong nghề "chạy blog" tạt vào trao đổi kinh nghiệm. Có hai chuyện sẽ được hàn huyên nhiều trong quán cóc bán ốc này:

1.Trong thời gian "ăn ốc cái blog Việt Luận", Og3t đã hỏi han nhiều người. Nhiều bạn đọc đã tận tình chỉ vẽ "phải làm như thế này... thế kia... cho nó xịn". Các chỉ vẽ này thường qua email hay quanh bàn nhậu. Sao ta không tung cao kiến ấy lên blog cho bà con cùng thưởng thức? Đây là chỗ cho Og3t hỏi han.

2. Ngược lại, thỉnh thoảng có người khác tưởng Og3t hay lắm nên hỏi han chiêu này chiêu kia khi "ăn ốc". Og3t cũng làm bộ ta đây hay lắm, vênh cái mặt chỉ bảo "phải làm như thế này... thế kia...". Nhưng có khi chỉ sai. Có khi bí tỉ đành lỉnh luôn. Thế là mất lòng bạn. Sao ta không công khai tung câu hỏi lên cái chốn thanh thiên bạch nhật này để nhiều người cùng trả lời? Đây là chỗ bạn đọc hỏi han.

Gần 1/4 tỷ blog trên thế giới
Dám nói "làm blog dễ như... ăn ốc" vì ai biết viết email thì dư sức làm blog.
Ta làm blog như thế này: Tạm ví làm blog như viết xong bài văn tuyệt cú mèo, chụp được tấm hình hay quay được một đoạn video hấp dẫn rồi treo lên ngọn cây cao cho thiên hạ ngắm nghía mà chơi. Bài hay, hình đẹp
treo lên cây nào thì phải uốn nắn theo loại cây đó.
Hiện nay, người ta có nhiều cây để treo blog như Tumblr, Wordpress, LiveJournal, Blogger. Vào cuối năm 2012, Tumblr treo 101.7 triệu blog; Wordpress treo 63 triệu blog; LiveJournal treo 62.6 triệu blog; Blogger có chừng 38 triệu blog. Hơn nữa, còn có những Yahoo!360, MSN
SpacesWeekly, Blogsome, Posterous, vân vân. Nếu cộng lại thì số blog lưu hành trên thế giới phải nhiều hơn 2 triệu rưỡi.
Ngoài mấy cổ thụ kể trên, bạn đọc còn thể tự mình xây cái tháp cao để mà treo blog mình lên. Chả chết thằng Tây nào. 
Chúng ta có khả năng làm blog
(Hình www.motherhoodthetruth.com)
Thông thường, khi tự mình xây ngọn tháp cao để treo blog lên, bạn đọc mua một vài cái domain name (tỉ như onggiabatri.com ở Mẽo hay onggiabatri.com.af tuốt bên Afghanistan) rồi... blog. Mua domain name rẻ rề. Có chỗ bán với giá vài Đô la mỗi tháng mà thôi.

Treo trên cổ thụ Blogger
Như bạn đọc biết, blog Việt Luận treo trên cổ thụ Blogger do Google điều hành. Rủi mà bạn đọc nào ngứa chưn muốn "run a blog” thì mất chừng 5 phút là có ngay cái blog mới cáo chỉ. Làm blog dễ như… ăn ốc. Blog không để làm thì sao lại có đến hơn một phần tư tỷ blog đang luu hành? Trong giới “...ăn ốc” có câu : “ai biết viết email thì biết làm blog”. Có vậy thôi.
Bây giờ xin mời bạn đọc cùng “….ăn ốc” với Og3t cho vui. Nếu bạn đọc có dùng một hai dịch vụ của Google thí dụ như Gmail thì mở Gmail. Ở phần Menu chọn More > Blogger. Thế là năm phút sau đứa cho tinh thần của bạn đọc chào đời. Bạn đọc không dùng dịch vụ của Google thì tạt vào đây: http://www.blogger.com/home. Chắc là phải mất sáu phút là thế giới có thêm một blog.

Xin làm hàng xóm cho vui
Bạn đọc thử đi nghen. Khi nào cháu chào đời xin báo tin cho blog Việt Luận để bà con mừng. Đổng thời, xin đừng quên cho blog Việt Luận làm hàng xóm láng giếng với blog mới để thỉnh thoảng blog Việt Luận chạy sang mượn tạm bài vở và hình ảnh của bạn.

Làm blog dễ như... ăn ốc.
Og3t kính mời

Cập nhật : 
Anh Ben Trần có hỏi làm sao cho cột các bài mới đăng sắp xếp theo thứ tự bài mới lên trên bài cũ xuống dưới. Xin góp lời bàn:
Trong  blogger có hai widgets về Recent Posts.  Anh Ben đang dùng <b>Recent Posts Widget </b> nên  bài mới cứ lọt xuống đáy. Anh thử dùng <b>Recent Posts (Advanced) </b> tức cái ở bên dưới coi sao.
Good luck.
Og3t