Tuesday, April 30, 2013

Thứ Tư 30.4.1975

Nào ta nhớ lại
vào ngày 30 tháng Tư,1975
mình ở đâu?
Og3t
Vào lúc 10 giờ 24 phút sáng, tổng thống Dương Văn Minh phát thanh trên hệ thống truyền thanh Quốc Gia lời kêu gọi toàn thể quân nhân QLVNCH ngưng bắn, ở yên tại chỗ để bàn giao chính quyền cho chính phủ của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam:

“Đường lối của chúng tôi là hòa giải. Tôi tin tưởng mạnh mẽ ở sự hòa giải của những người Việt Nam để tránh sự đổ máu vô ích. Tôi yêu cầu những binh sĩ của Cộng hòa Việt Nam ngưng những sự thù nghịch và hãy ở yên tại chỗ. Tôi yêu cầu những binh sĩ anh em của chính phủ Cách Mạng Lâm Thời Nam Việt Nam ngưng các sự thù nghịch. Chúng tôi ở đây chờ gặp chính phủ Cách Mạng Lâm Thời Nam Việt Nam để cùng nhau thảo luận lễ chuyển giao quyền hành và tránh cho dân chúng sự đổ máu vô ích”.
Tiếp theo, chuẩn tướng Nguyễn hữu Hạnh, Phó Tổng Tham Mưu Trưởng, kêu gọi:
“Binh sĩ, các trung đoàn trưởng, đơn vị trưởng, các lực lượng địa phương quân, nhân dân tự vệ, tôi, tướng Nguyễn Hữu Hạnh, Phó Tổng Tham Mưu Trưởng, vì sự vắng mặt của tướng Vĩnh Lộc, Tổng Tham Mưu Trưởng, tôi yêu cầu mọi người, tướng lãnh và quân nhân các cấp triệt để tuân theo mệnh lệnh của tổng thống Việt Nam Cộng Hòa về việc ngưng bắn. Bộ tư lệnh quân sự sẵn sàng tiếp xúc với bộ tư lệnh của quân đội chính phủ Cách Mạng Lâm Thời Nam Việt Nam để thực hiện một cuộc ngưng bắn không đổ máu”.
Người thứ ba lên tiếng là thủ tướng Vũ Văn Mẫu:
“Trong tinh thần hòa hợp hòa giải, tôi giáo sư Vũ Văn Mẫu, thủ tướng, tôi kêu gọi mọi tầng lớp dân chúng hãy hân hoan chào mừng ngày hòa bình này cho dân tộc Việt Nam. Tôi kêu gọi tất cả các công chức: hãy trở lại nhiệm sở và tiếp tục làm việc”.
 Bức hình đáng đống tiền bát gạo do nữ phóng viên Francoise de Mulder chụp:
Giây phút chuyển tiếp giữa hai màu cờ tại dinh  Độc Lập vào sáng 30.4.1975.
Một giờ sau – chừng 11 giờ 30, hai xe tăng đầu tiên của Cộng Sản Bắc Việt (một do Nga, một do Trung Cộng chế tạo) ủi sập cổng Dinh Độc Lập và xông vào dinh Độc Lập.
Một bộ đội Cộng sản trên xe tăng nhảy xuống đất, hét to:
“Minh lớn đâu? Minh lớn đâu?... Ra đây quỳ xuống”.
Khi thượng tá Việt Cộng Bùi văn Tùng bước vào phòng khánh tiết của Dinh Độc Lập, toàn thể nội các của ông Vũ văn Mẫu và ông Dương văn Minh đã có mặt sẵn tại đó.
Ông Dương văn Minh đứng dậy nói:
“Sáng hôm nay chúng tôi sốt ruột quá. Chúng tôi chờ các ngài đến bàn giao”.
Bùi văn Tùng trả lời:
“Chính quyền của các anh từ trung ương đến cơ sở đã sụp đổ tan tành thì còn có cái gì để bàn giao? Có lẽ nào người ta có thể bàn giao những cái người ta không còn nữa. Các anh đã bại trận và chỉ có đầu hàng vô điều kiện”.
Sau đó Bùi văn Tùng áp tải hai ông Dương văn Minh và Vũ văn Mẫu đến đài phát thanh đọc lệnh đầu hàng. Lệnh này nguyên văn như sau:
“Nhân danh tổng thống Việt Nam Cộng Hòa, tôi đại tướng Dương văn Minh, kêu gọi toàn thể Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa hãy bỏ súng và đầu hàng vô điều kiện với Quân Đội Giải Phóng Miền Nam. Tôi tuyên bố giải tán tất cả các cơ quan chính quyền từ trung ương đến địa phương”.
Chấm hết.
Sang trang.
Đứt phim.

Og3t

Cảm nghĩ nhỏ khi xem “ Hùng ca sử Việt 2”

Ben Trần :: 
Hôm 26/4/13 trung tâm Asia Entertainment cho ra lò đĩa nhạc mới mang tên Hùng ca sử Việt 2. Phải công nhận dịp nầy trung tâm Asia phát hành một DVD nhạc thật hay đúng vào dịp tưởng niệm 30/4/75. Nội dung toàn chứa đựng những bài nhạc hay nói về những nỗi khổ của dân Việt trong thời hậu chiến, tức sau 1975.

Bìa DVD Hùng Việt Sử Ca 2
(bản phát hành tại Canada)

Cảm nghĩ riêng tôi là hay. Tuy nhiên bạn đừng mong mỏi sẽ bắt gặp toàn những ca sĩ gạo cội trong đó. Không có Khánh Ly, Thanh Tuyền hay Ngọc Hạ…mà đa số toàn là những ca sĩ đàn em của Khánh Ly không thôi. Thiễn nghĩ: những bản nhạc như “Lời kinh đêm”, “Một chút quà cho quê hương”, “Mời em về”…. đâu có ai diễn tả tuyệt vời cho bằng Khánh Ly. Nhưng tại sao tôi dám khen là dĩa nhạc nầy hay? Vì nhiều lý do:
- Đĩa nhạc được cho ra đời ngay trong thời điểm 30/4.
- Ý nghĩa bài nhạc trùng hợp vào những giai đoạn đổi đời của chúng ta.
- Trong đĩa nhạc nầy bạn sẽ biết thêm về hoàn cảnh ra đời của các bài nhạc.
- Tâm tư tình cảm và tinh thần đấu tranh của người sáng tác.
Tổng kết những yếu tố trên ta sẽ thấy Asia đã thành công trong công tác đấu tranh của mình. Cho dù không có mặt của các ca sĩ gạo cội, các ca sĩ đàn em cũng làm cho chúng ta thật xúc động.
Nhưng những bài hát không thôi, chưa xứng đáng gọi là đáng đồng tiền bát gạo. Phần cuối cùng của đĩa nhạc trung tâm sản xuất phụ chú hai đoạn phát biểu độc đáo, đáng làm cho chúng ta suy gẫm.

1. Aleksandr Solzhenitsyn, tiểu thuyết gia Liên Xô chuyên viết về ngục tù Cộng Sản:
“…lỗi lầm lớn nhất xảy ra là sự thất bại vì không hiểu được cuộc chiến Việt Nam. Một số người chỉ chân thành mong mỏi tất cả các cuộc chiến sẽ chấm dứt càng sớm càng tốt, một số người cho rằng người dân Việt Nam hoặc Cam bốt nên được quyền quyết định về vận mạng của mình. Nay thì người ta đã thấy rõ hơn, là những người tham gia phong trào phản chiến ở Hoa Kỳ cuối cùng đã là những người phản bội lại các quốc gia ở Đông Nam Á đưa đến cuộc diệt chủng và khổ đau cho hơn 30 triệu người dân ở vùng nầy. Những kẻ phản chiến ước mong hòa bình đó có nghe được tiếng khóc than của người dân Việt Nam hay không? Họ có hiểu được trách nhiệm của họ như thế nào không? Hay là họ đang làm ngơ trước những hậu quả do họ tạo ra?”
2. Mai Chí Thọ, chánh trị gia Cộng Sản Việt Nam, trả lời với báo New York Times ngày 29/3/1981:
“Hồ Chí Minh có thể là một tên tội đồ; Nixon có thể là một anh hùng. Người Mỹ có thể có chính nghĩa, cộng sản Việt Nam có thể không có chính nghĩa, nhưng cộng sản Việt Nam thắng và người Mỹ thua chỉ vì họ có thể thuyết phục người dân rằng Hồ Chí Minh là một anh hùng, trong khi Nixon bị coi là một kẻ giết người và người Mỹ là kẻ xâm lăng… Điều quan trọng nhất là phải kiểm soát cho được sự suy nghĩ của người dân, và chỉ có lý thuyết Marx Lenin là có thể làm được điều đó. ”
Qua lời phát biểu trên ta thấy trùm Cộng Sản nầy thú nhận họ chiến thắng nhờ những ma mãnh như cướp thời cơ, lừa gạt quần chúng, vừa đánh vừa đàm, phản bội lại những hòa ước đã ký, nhờ vào sự thiếu kiên nhẫn của thế giới Tây Phương, nhờ sự ngu muội của các phần tử phản chiến. Họ ứng dụng tất cả những điều trên và cho rằng đó là chủ nghĩa Mác Lê!
Trong vài hàng ghi vội, tôi xin kết luận: Một đĩa nhạc chúng ta nên có để con cháu biết thêm về sự thật của chiến tranh Việt Nam.

Ben Trần

Monday, April 29, 2013

Thứ Ba 29.4.1975

Og3t :: 
Sáng ngày 29.4, Thủ tướng Vũ Văn Mẫu đọc Văn thư của Tổng thống Dương Văn Minh yêu cầu cơ quan Tùy viên quân sự DAO phải ra khỏi Việt Nam trong vòng 24 giờ đồng hồ.

Góc bên trái đề:
VNCH, Phủ TT, Số 033-TT/VT
Giữa văn thư ghi:
Mật Hỏa Tốc.
Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa
Kính Gủi Ông Đại Sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam.
Thưa ông Đại Sứ.
Tôi trân trọng yêu cầu ông Đại Sứ vui lòng ra chỉ thị cho các nhân viên của Cơ quan Tùy Viên Quốc Phòng DAO rời khỏi Việt nam trong vòng 24 giờ đồng hồ kể từ ngày 29-4-1975 để vấn đề hòa bình Việt Nam sớm được giải quyết.
Trân trọng kính chào ông Đại Sứ.
Sài Gòn ngày 28-4-1975
Đại Tướng Dương Văn Minh
Mật

Trực thăng TQLC Mỹ di tản  người Mỹ và Việt Nam
 từ tòa đại sứ Mỹ ở Sài Gòn
(Hình Manhhai's Photostream) 

Cùng ngày, Hoa Kỳ dùng bài hát “White Christmas” của Bing Crosby để bật đèn xanh cho cuộc hành quân Frequent Wind. Khoảng 5 giờ sáng, đại sứ Martin rời Sài Gòn. Ngay sau đó đoàn trực thăng gồm 81 chiếc từ hạm đội vào phi trường Tân Sơn Nhất, tòa Đại Sứ Mỹ, một số cao ốc…. Các trực thăng đã bay liên tục trong 19 tiếng đồng hồ để di tản khoảng 7,000 người Việt Nam và 1,000 người Mỹ cuối cùng ra khỏi Việt Nam.

Cùng ngày, một lần nữa Cộng Sản tấn công vào căn cứ Nước Trong, Long Thành.
Từ 4 giờ sáng ngày 29.4 Bộ Tổng Tham Mưu, phi trường Tân Sơn nhất, bộ Tư Lệnh Hải Quân bị pháo kích nặng. Cộng Sản chiếm được Nhơn Trạch đặt hai khẩu 130 ly và pháo 300 quả vào Tân Sơn Nhất gây nhiều thiệt hại. Các bãi đậu phi cơ, bồn chứa nhiên liệu, kho đạn bị trúng pháo kích gây nhiều đám cháy lớn. Sư đoàn 325 bộ đội Bắc Việt chiếm Nhơn Trạch, thành Tuy Hạ, và tiến về Cát Lái. Sư đoàn 304 bộ đội chiếm được căn cứ Nước Trong.

Cùng ngày, Cộng Sản tiến vào Vũng Tàu bằng hai ngã quốc lộ 15 và Long Hải.

Cùng ngày, đài phát thanh Cộng Sản bác bỏ tổng thống Dương Văn Minh.

Vào chiều cùng ngày, bộ Tư lệnh Hải Quân và Không Quân di tản. Một Liên đoàn BĐQ tại Bến Tranh Bắc Mỹ Tho được lệnh trực thăng vận về Cần Đước ngăn chận Việt Cộng trên liên tỉnh lộ 5A. Nhưng không có trực thăng, do đó Chợ Lớn được coi như bỏ ngỏ.
Chiều tối cùng ngày, tổng thống Dương Văn Minh cho phát lời kêu gọi gởi đến các lực lượng trong quân đội Việt Nam Cộng Hòa trên đài phát thanh. Lời kêu gọi lập đi lập lại suốt đêm:
“Các vị Tư lệnh Quân đoàn, Sư đoàn hãy giữ vững vị trí và chờ lệnh mới”.

Og3t

Thứ Hai 28.4.1975

Og3t :: 
Lúc 5 giờ rưỡi chiều, tổng thống Trần Văn Hương bàn giao chức vụ cho cựu đại tướng Dương Văn Minh. Khi bàn giao chức vụ tổng thống Việt Nam Cộng Hoà cho ông Dương Văn Minh, tổng thống Trần Văn Hương nói: "Làm thế nào cho dân được sống yên… làm thế nào cho máu đừng đổ thịt đừng rơi thì công của đại tướng đối với hậu thế sẽ lưu lại đời đời, dầu thế nào tôi thiết nghĩ đất nước này không bao giờ quên công lao đó của đại tướng".


Trở thành tổng thống cuối cùng của Việt Nam Cộng Hòa, cựu đại tướng Dương Văn Minh ngỏ lời với "anh em phía bên kia":
"Tôi thực sự muốn hoà giải, các anh em cũng biết thế. Tôi yêu cầu mọi tầng lớp đồng bào hãy tôn trọng sinh mạng của nhau. Đó là tinh thần của hiệp định Paris.
Các anh em thường kêu gọi tôn trọng hiệp định này và chúng tôi cũng vậy. Chúng ta hãy cùng nhau ngồi vào bàn hội nghị để tìm những giải pháp hữu ích nhất cho quốc gia dân tộc. Để sớm chấm dứt những đau khổ
của dân chúng và anh em binh sỹ, tôi đề nghị chúng ta ngưng ngay lập tức những cuộc tấn công lẫn nhau. Tôi hy vọng anh em chấp nhận đề nghị này và cuộc điều đình có thể bắt đầu ngay sau khi chính phủ của chúng tôi được thành lập".
Nhưng "người anh em phía bên kia" bất chấp. Đúng lúc ông Dương Văn Minh gởi lời kêu gọi "ngưng ngay lập tức những cuộc tấn công lẫn nhau", Cộng Sản dùng 5 máy bay A 37 bắt được của Việt Nam Cộng Hoà oanh tạc phi trường Tân Sơn Nhất.


Cựu đại tướng Dương Văn Minh
nhận chức tổng thống
Việt Nam Cộng Hòa,
với huy hiệu mới hình hoa mai

 Như vậy, tất cả hy vọng vào những lá bài ngoại giao đều tan vỡ khi những loạt đạn 130 ly của trung đoàn pháo binh 45 bộ đội Cộng Sản đặt tại trận địa Nhơn Trạch nã vào phi trường Tân Sơn Nhất liền sau trận ném bom của phi đội A-37 do Nguyễn Thành Trung dẫn đường.

Cùng ngày, cánh quân Cộng Sản từ Long Thành kéo về Phú Hội và tấn công vào kho đạn thành Tuy Hạ. Từ Tuy Hạ, bộ đội Cộng Sản đặt trọng pháo bắn vào phi trường Tân Sơn Nhứt suốt đêm.
Theo lời kể của tướng Cao văn Viên, trước khi bàn giao cho ông Dương Văn Minh tổng thống Trần Văn Hương ký sắc lệnh giải nhiệm tướng Cao văn Viên khỏi chức vụ Tham Mưu Trưởng. Tướng Viên cử tướng Đồng Văn Khuyên xử l‎ý và rời khỏi Việt Nam vào trưa ngày 28.4.1975.

Cùng ngày, Cộng Sản về đến Hố Nai và pháo kích dữ dội vào phi trường Biên Hoà. Bộ tư lệnh sư đoàn Không Quân di tản khỏi phi trường Biên Hoà.
Cùng ngày, Cộng Sản tới chân cầu Sài gòn và cầu Long Bình.
Cùng ngày, tư lệnh Quân Đoàn III, tướng Nguyễn Văn Toàn bỏ bộ tư lệnh.
Cùng ngày, tỉnh Hậu Nghĩa bị tấn công.
Cùng ngày, Cộng Sản Bắc Việt bắt đầu pháo vào Vũng Tàu. Trận mưa pháo này kéo dài cho đến đên 29.4.1975.

Cùng ngày, tổng thống Dương Văn Minh cử phó tổng thống Nguyễn Văn Huyền vào trại Davis trong phi trường Tân Sơn Nhất để điều đình. Nhưng Võ Đông Giang không tiếp. Sau đó, tổng thống Dương Văn Minh nhờ linh mục Chân Tín, luật sư Trần Ngọc Liễng và giáo sư Châu Tâm Luân vào trại Davis. Lúc đó, Cộng Sản pháo kích dữ dội vào Tân Sơn Nhứt. Ba "sứ giả" do tổng thống Dương Văn Minh phái đi đàm phán với đối phương để tìm một giải pháp ngưng bắn đã phải ngủ đêm tại trụ sở ban Liên Hiệp Quân Sự Bốn Bên tại trại Davis cạnh sân bay Tân Sơn Nhất.

Vào lúc 19 giờ 30 phút ngày 28 tháng 4, tổng thống Dương Văn Minh cho phát cuộn băng đã ghi âm với lời kêu gọi "những người anh em ở phía bên kia ngừng bắn để thu xếp một giải pháp bàn giao chính quyền" nhưng đài phát thanh Hà Nội cũng như những đại diện của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và Chính phủ Cách mạng Lâm Thời Cộng Hòa miền Nam Việt Nam ở Paris vẫn chỉ có một yêu cầu là Việt Nam Cộng hòa phải đầu hàng không điều kiện.

7 giờ tối, đài BBC -- đài phát thanh được dân miền Nam Việt Nam theo dõi từng ngày trong tháng 4.1975 -- đọc bản tin tóm tắt về tình hình Việt Nam, xướng ngôn viên nhấn mạnh từng câu từng chữ:
“- Hôm nay tại Sài Gòn ông Dương Văn Minh được cử lên giữ chức vụ quyền Tổng thống thay thế ông Trần Văn Hương để chuẩn bị cho một cuộc đầu hàng.
- Năm phi cơ lạ ném bom phi trường Tân Sơn Nhất.
- Nhiều loạt súng nổ tại Sài Gòn không biết thuộc bên nào.”
Og3t

Chủ nhật 27.4.1975

Og3t ::
30,000
quân trong quân đội Việt Nam Cộng Hoà tiếp tục chiến đấu bảo vệ thủ đô Sài gòn. Lực lượng Việt Nam Cộng Hòa gồm các sư đoàn 25, sư đoàn 5, sư đoàn 18 (bị thiệt hại nhiều sau trận Long Khánh), sư đoàn Biệt động quân 106 mới thành lập, sư đoàn 22 di tản, các lữ đoàn Dù và TQLC di tản cùng với địa phương quân nghĩa quân. Theo tướng Cao Văn Viên, toàn bộ lực lượng này tương đương với 5 hoặc 6 sư đoàn quân với số thiếu hụt. 

Ngược lại phía Cộng Sản Bắc Việt có 4 quân đoàn 1, 2, 3, 4, và đoàn 232, bao gồm 15 sư đoàn bộ binh, 5 lữ đoàn bộ binh biệt lập, 4 trung đoàn tăng, thiết giáp và 6 trung đoàn đặc công. Quân số tổng cộng khoảng 280 ngàn với 400 xe tăng và 420 pháo. Lực lượng Cộng Sản tấn công vào Sài gòn tương đương với 20 sư đoàn.

Cùng ngày, Cộng Sản điều 3 sư đoàn tấn công chi khu Long Thành và thị xã Phước Lễ. Về phía Việt Nam Cộng Hoà, lữ đoàn Dù rút về Vũng Tầu và sư đoàn 18 BB được lệnh lui về giữ Trảng Bom. 

Cùng ngày, đường số 4 bị Cộng Sản cắt đứt nhiều đoạn: từ Bến Lức đến Tân An, từ Trung Lương đến Tân Hiệp và tử Cai Lậy đến An Hữu. Phía Tây các căn cứ dọc theo Vàm Cỏ Đông lần lượt bị Cộng quân chiếm. Bộ đội Cộng Sản Bắc Việt pháo kích dữ dội vào phi trường Biên Hòa khiến cho sư đoàn 3 Không Quân phải di tản về Tân Sơn Nhất và Cần Thơ. 

Cùng ngày, Cộng Sản pháo vào Củ Chi nơi sư đoàn 25 BB lập phòng tuyến bảo vệ Sài gòn. Quân đoàn 1 của Cộng Sản tiến về Thủ Đầu Một và quân đoàn 3 Bắc Việt cắt Quốc lộ 1 và 21 để chặn đường rút của Sư đoàn 25 BB của Việt Nam Cộng Hòa.

Cùng ngày, bộ trưởng quốc phòng Trần Văn Đôn tường trình trước lưỡng viện quốc hội. Trong phiên họp này chỉ còn lại 138 nghị sỹ và và dân biểu có mặt. Được biết con số nghị sỹ và dân biểu của Việt Nam Cộng Hoà lúc đó là 219.

Cùng ngày, vào lúc 8 giờ 20 tối, lưỡng viện quốc hội bỏ phiếu thuận trao quyền tổng thống cho cựu đại tướng Dương Văn Minh với 136 phiếu thuận và 2 phiếu chống.


Quốc hội bỏ phiếu trao quyền cho cựu đại tướng Dương Văn Minh
(hình AP)


Og3t 

Sunday, April 28, 2013

Sờ váy

Ben Trần :: 
N
gười An Nam lớn lên ở Việt Nam đôi khi phát âm tiếng Anh nghe hay hay, với nét đặc thù riêng của nó. Khi phát âm họ hay thêm dấu, mà nhiều nhất là dấu huyền. Thí dụ Campsie ta hay đọc thành "Kem xì"; thank you chúng ta hay đọc là “thanh kiều”… Mới đây Og3t post lên bài mới: “thăm dò ý kiến”, tiếng Anh gọi là “survey”; có bạn phang thành “sờ vây”. Cũng hay!

Sáng hôm đó comment mới vừa xuất hiện, mắt nhắm mắt mở tôi lỡ đọc là “sờ váy”! Og3t vội nhắc khéo, sờ váy là đề tài hấp dẫn đấy em ạ! Cô Kim Nguyễn bồi thêm nếu có viết về sờ váy nhớ đừng quên về “sờ gáy” nhe. Ô hay các bạn có đầu óc tưởng tượng phong phú thật! “Sờ váy” và “sờ gáy” có liên hệ gì nhau đâu?
Sờ váy là một hành động không được đứng đắn, mà danh từ bình dân thường gọi là “dê sồm”. Trong khi sờ gáy theo nghĩa bóng được hiểu là bạn bị cấp trên kêu lên “làm việc”, bị khiển trách vì lỗi lầm gì đó. Sau một buổi sáng suy nghĩ, tôi nghiệm ra sự liên hệ: nếu bạn cố tình sờ váy thì bạn sẽ bị sờ gáy. Ở Việt Nam bạn bị sờ gáy chứ ở Úc các bạn sờ váy không đúng lúc, không đúng chỗ bạn có thể bị kết tội sách nhiễu tình dục (sexual harassment). Tội nầy không thể nào tha thứ.

Sờ váy là đề tài hấp dẫn? 
Có lẽ hấp dẫn với các ông có kinh nghiệm. 
Còn em chưa từng trải nên không thấy hấp dẫn tí nào. Em chưa sờ đã bị sờ gáy rồi. Hồi còn học lớp chín trường trung học tư thục của tỉnh Sóc Trăng: Trường Trần Văn, ngôi trường do ông hiệu trưởng rất khắt khe điều hành. Các lớp học dành cho nam nữ riêng biệt. Vách ván mỏng ngăn chia hai lớp là cơ hội dễ dàng cho các cậu phá phách. Chỉ cần cây đinh là tạo ra lỗ nhỏ để chiêm ngưỡng các em bên kia. Tôi cũng nẩy ra ý kiến táo bạo: viết thư đẩy qua khe vách cho em ngồi sát phía bên kia. Mình không làm mà xúi giục thằng kế bên làm. Thư thứ nhất đi qua, không thấy hồi âm. Lá thư thứ hai qua đi. Đến lá thư thứ ba… ông hiệu trưởng cầm roi mây xuất hiện để “hồi âm” những lá thư của chúng tôi ! Ông chỉ ngay thằng bạn ngồi cạnh tôi vì chàng ta ngồi sát vách ván. Chính chàng nghe theo lời tôi mà viết thư đẩy qua bên kia. Anh bạn tôi nhận tội một mình và nhận 5 roi mây ngay trước mặt khoảng ba mươi học sinh của lớp. Ôi ăn roi mây không đau, mà mắc cỡ vô cùng! Anh bạn ngồi cạnh tôi bỏ học từ đó.

Các bạn ơi, các tay làm thương mại thích survey,tôi có ông bạn cũng làm thương mại mà lại thích sờ váy. Số là hai vợ chồng ông làm chủ tiệm bán quần áo thời trang. Một hôm có cô gái trẻ vô lựa quần áo… Cô chọn cái váy duy nhất còn lại, thích màu, thích loại vải, nhưng kích thước thì hơi rộng. Trong phòng thay đồ cô vén màn đưa đầu ra nhờ giúp đỡ. Bà chủ bận ra ngoài chút xíu, ông chủ tiến lại gần tìm cách giúp đỡ. Ông chủ tìm hoài không còn cái nào khác… 
- Cô cho tôi xem nó rộng cỡ nào?
Cô khách hàng xoay lưng cho xem, ông chủ chiêm ngưỡng một hồi rồi phán:
- Thôi được cái nầy từ size 12 tôi có thể thâu lại thành size 10, tôi phải mang qua tiệm sửa đồ bên kia sửa, tốn thêm $20 trên giá bán cô chịu không?
- Không, anh phải trả tiền sửa xong thì em mua.
- Vậy thì tôi lỗ rồi, ai bù cho tôi?
 - Cái váy nầy đẹp lắm, cô nên chịu lỗ mua đi… có gì tôi bù lỗ cho cô.
- Anh bù lỗ bằng cách nào? 
- Thì… 

Bà chủ tiệm về kịp lúc, nghe chuyện lỗ và đắp lỗ của ông chồng, bà giận bầm gan tím mật nhưng bà phải thay chồng tiếp khách cho xong.
Đến chiều, khi về nhà chiến tranh bùng nổ giữa hai ông bà.
- Mai mốt anh không được tiếp khách đàn bà nữa nghe chưa.

bt SoVay
Hình chôm từ trang  Facebook UpSkirt
và được Jean-bernard Quene cho lời bàn
"juste un peut plus longue".
Xin dịch bậy thành
"Còn hơi dài tí xíu đó, cô em".
Ông chồng thuộc hội sợ vợ, chỉ nhỏ nhẹ trả lời:
- Dạ.
- Buôn bán người ta kiếm lời, còn ông, ông kiếm lỗ, còn muốn bù lỗ nữa! 
Bà vợ còn nóng như hơ.
- Mai mốt tôi cấm ông sờ váy!
Ông chồng ngoan ngoãn:
- Dạ được. Mai mốt máy giặt làm việc xong tui không sờ tới, tui để bà đem váy ra phơi… Gặp trời sắp đổ mưa tui cũng không chạy ra đụng váy, tui để bà chạy ra cho khỏe…
Các bạn đàn ông ơi, nếu các bà nhà cấm mình sờ quần sờ áo thì mai mốt máy giặt xong thì mình cứ bình thản mà ngồi đọc báo. Gặp trời mưa thì mình cứ thản nhiên mà ngồi nâng ly nhìn…
“Trời mưa bong bóng phập phòng,
Em nhảy vòng vòng, quần áo mang vô”
Ben Trần

Saturday, April 27, 2013

Như mới hôm qua!

Dxt. ::
30
tháng 4 năm 1975
30 tháng tư năm 2013.
Đã gần bốn mươi năm rồi đó nhưng ta cứ tưởng như mới hôm qua ngày định mệnh.Ta soi gương. Hình ta đã già hơn năm trước. Tóc bạc thêm. Vầng trán nhăn nheo, những vết nhăn, buồn theo năm tháng!
Ngày 30 tháng 4 năm nay cũng như mọi năm, ta sẽ nghỉ cày một ngày, sẽ ở nhà, rót ly rượu đắng cay, ngồi một mình, nhắm nháp nỗi buồn của một người thất trận và nghĩ suy.
'Rồi có một ngày chinh chiến tàn.'
Câu hát cũ gợi đầy nỗi nhớ. Nhưng chinh chiến vẫn chưa tàn trong ta dù gần bốn mươi năm đã trôi qua?
Melbourne, thành phố nơi ta phiêu dạt, thường cháy trong cơn hạn. Melbourne cần nước. Không có nước, thành phố sẽ hấp hối, sẽ chết. Ta mất ‘nước’, ta sẽ hấp hối, sẽ chết.
***
Đêm qua trời đổ trận mưa to. Mưa như người đi xa trở về quê cũ. Những giọt mưa ồn ã gõ vào khung cửa kính, như nói người rằng: Mưa đã trở về. Nước đã trở về! Ta nửa tỉnh, nửa mơ trong tiếng mưa rơi. Và trong cơn mơ, ta trở về quê cũ.
Ta thấy quê ta mênh mông trong buổi chiều thơm rơm đốt đồng khói tỏa. Ta thấy cánh cò xoải bay về đâu trong buổi chiều ráng đỏ.
'Chim bay về núi tối rồi. Chị em sắm sửa lấy nồi nấu cơm!’
Hòa bình! Ta thấy nhà ta buổi tối quây quần bên ngọn đèn huê kỳ vặn tỏ. Ba ta ngồi đọc báo; má ta ngồi may vá; anh, em ta đang ngồi tập đọc cuốn vần con gà nó gáy ó o. Rồi ai làm bom, đạn nổ?
Chiến tranh! Ta thấy lại những người không còn ai thấy nữa. Những người đã chết. Người chết là bé thơ còn ngậm bầu vú mẹ. Xác mẹ và con, cả hai, đều lạnh giá trong ngày mồng một tết Mậu Thân tám nẻo đường thành.
Người chết là thiếu nữ, mới chớm tuổi xuân thì, mà buổi đầu hôm còn trò chuyện với ta về tương lai, về hạnh phúc… để nửa đêm về sáng, một mảnh đạn pháo xuyên vào tim em, chấm dứt ngày em mơ mộng cũ! Ta vẫn còn thấy em nằm sóng soài trên chiếc ghế bố, ai đó dùng thay thế chiếc băng ca để ta tiếp khiêng em vào bệnh viện. Nhưng không còn kịp nữa rồi! Em chết mà không biết vì tội gì mình phải chết?
Người chết là người lính trẻ, tử trận chiều qua mà ta đã gặp trong Nhà Quàn Liên đội chung sự Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa khi ta lên để nhận xác của anh ta đã bỏ mình trong trận Ba Hô, Quảng Trị ngày 15 tháng 8 năm 1971.
Người chết là em thơ, mà cây AK 47 em mang, còn dài hơn cả thân em, khi ta thấy em nằm hấp hối bên vệ đường thành phố mà ai đã đưa em vào giải phóng trong tổng công kích Tết Mậu Thân. Em chết ngơ ngác, chết bàng hoàng như thể chưa nhận ra được kết cuộc bi thảm của một chuyến đi đầu năm mà em cứ tưởng là một chuyến rong chơi.
Ta vẫn còn nghe tiếng ông Chín Đờn Cò và bà Năm Trầu nói chuyện. Ta yêu cái giọng miền Tây Nam Bộ chơn chất ấy. Ta nghe tiếng gà vịt trong chuồng đòi ăn, tiếng nghé ngọ của bầy trâu rời chuồng trong chương trình phát thanh Hương Quê mỗi sớm bình minh năm cũ. Ta vẫn còn nghe tiếng ai đó hò, vòng vọng, lan tỏa trên đồng bằng sông Cửu Long mùa nước nổi.
Ta vẫn còn nghe tiếng hò reo xung trận, tiếng súng nổ, đạn bay, tiếng rên la của người bị thương, tiếng than khóc của những người ở lại, đau đớn tiễn người đi.
Ta vẫn còn nghe tiếng lựu đạn M67 nổ khô khốc trước sân cờ đài phát thanh Cần Thơ 11 giờ 30 sáng ngày 30 tháng 4 năm ấy. Tiếng nổ chấm dứt cuộc đời của một người chiến sĩ địa phương quân thuộc lực lượng cơ hữu phòng thủ đài phát thanh Cần Thơ. Thà chết chứ không chịu sống để chứng kiến cảnh đất nước, nhân dân rơi vào tay giặc!
***
Ta vẫn còn nghe lời nói của một người lính, trích từ kinh thánh:
‘We, the soldiers who have returned from battles stained with blood, say to you with a loud and clear voice: Enough of blood and tear. Enough!’
‘Chúng ta, những người lính từ mặt trận trở về, mình còn đẫm đầy những máu, dõng dạc nói với các ngươi rằng: Đã đủ rồi máu và nước mắt. Đã đủ rồi!’

Đó là những điều ta và bao nhiêu người lính cùng thế hệ với ta đã thấy, đã nghe, đã cùng nghĩ suy trong ngày 30 tháng 4 định mệnh đó. Chúng ta đã buông súng vì nghĩ rằng máu và nước mắt đã đủ rồi.

‘Enough of blood and tear. Enough!’
Ta, những người lính trẻ năm ấy, không hề nghĩ rằng: Mẹ ơi! nuôi con lớn để con làm tù binh! Ta không hề nghĩ rằng: ta sẽ bị trả thù, sẽ bị bắt đi học tập cải tạo, sẽ bị di chuyển từ trại tù nầy sang trại tù khác, từ Nam chí Bắc. Ta không hề nghĩ rằng ta buông súng để thân tù áo mỏng giữa cơn gió Hoàng Liên Sơn mùa đông khắc nghiệt, lạnh căm căm. Có bao nhiêu người cùng thế hệ với ta đã đi, chẳng thể trở về? Làm sao biết được chính xác con số nhưng cái chắc là nhiều… nhiều lắm!
***
30 tháng 4 năm 1975.
Ta còn trẻ, mắt còn sáng, tóc còn xanh, nhìn đời vẫn còn nhiều cao vọng pha lẫn chút ngây thơ.
Tuổi trẻ nào không thế! Ta đã từng ngây thơ tin rằng: hết chiến tranh rồi mọi sự đâu sẽ vào đấy. Sẽ hòa giải. Sẽ hàn gắn. Sẽ không còn bắn nhau, không còn đặt mìn, phục kích, pháo kích, bỏ bom. Người Việt Nam sẽ không còn giết nhau bằng súng Nga, bom Mỹ nữa. Người Việt Nam sẽ không còn chết nữa. Ta đã lầm!
Người Việt Nam vẫn chết, mà chết còn nhiều hơn trước. Chết bi thảm hơn. Chết khắp nơi: chết trong trại tù từ Nam chí Bắc; chết trên biển Đông trên đường vượt biển; chết trong rừng sâu vượt bộ Cao Miên!
Rồi có một ngày chinh chiến tàn. Ta trở về quê.”
Không! Ta không còn quê nữa để trở về. Ta lưu lạc, ta tha hương!
***
Melbourne đang chớm thu, lá rụng. Lá rụng trước sân vườn, lá rụng trên những con đường thanh bình yên tĩnh. Quê người ôi đẹp biết bao! Nhưng quê người dẫu đẹp vẫn không phải quê ta. Quê ta là con đò, bến nước, là mái lá có lu nước nước mưa trước hiên nhà dành cho khách bộ hành giải khát bước đường xa.
Ta cũng đang vào thu, sắp rụng như chiếc lá thu thôi. Bây giờ cứ đêm đêm ta lại mơ về thành phố cũ: Cần Thơ. Con Bắc Cần Thơ! Người nghệ sĩ mù và câu hát 'Dẫu sao đi nữa thì chị cũng về với em'.
Có thể là quá trễ để ‘Dẫu sao đi nữa thì chị cũng về với em’. Ta đã già rồi, sức tàn lực kiệt, đèn khô dầu, lụi bấc. Ta sẽ không còn dịp gặp lại ông Chín Đờn Cò và bà Năm Trầu nữa đâu. Hỡi ơi! những người nghệ sĩ thân thương ngày đó còn sống hay đã chết? Nếu sống thì phiêu bạt ở phương nào? Có đêm mơ về quê cũ như ta? Ta tin rằng Ông Chín Đờn Cò và Bà Năm Trầu đã chết cùng với người lính địa phương quân phòng thủ Đài Phát Thanh Cần Thơ năm ấy.
Trước hay sau gì chăng nữa, nếu đất nước ta vẫn còn trong tay giặc, ta vẫn chưa về. Ngày ta nằm xuống ở đất lạ quê người, hãy đưa ta vào lò thiêu. Thân xác ta! Cát bụi sẽ trở về cát bụi. Xin hãy giữ dùm ta những những tro than ngày cũ chờ đợi một ngày thôi bóng quân thù.
Hãy mang ta về quê cũ, vùi những tro than đó xuống lòng đất quê hương. Ta sẽ thực hiện được lời ước nguyện của người nghệ sĩ mù trên bến bắc Cần Thơ với câu hát tiên tri: ‘Dẫu sao đi nữa thì chị cũng về với em’.
Lúc đó cuộc chiến mới thực sự tàn hẳn trong ta. Hãy để bụi thời gian năm tháng phủ mờ bia mộ đường quên!
đoàn xuân thu.
Melbourne

Từ "Made in America" đến "No China Shop"


N
ước Mỹ đang rộ lên phong trào vận động dùng hàng nội, từ năm 2011 Đài ABC News (của Hoa kỳ) đã mở chuyên mục "Made in America" do nữ phóng viên trụ cột Diane Sawyer chủ trì. Chương trình này nhằm cổ vũ dân Mỹ đừng dùng hàng ngoại nhập mà chỉ dùng hàng làm tại Mỹ. Lý do chính được đưa ra là tiêu dùng hàng trong nước sẽ tạo công ăn việc làm cho người dân và thúc đẩy nền kinh tế. Diane tính rằng nếu mỗi người Mỹ chịu bỏ thêm 1% chi phí, tức là khoảng 18 xu một ngày, thì sẽ tạo được 200 000 việc làm. Vâng hai trăm ngàn công việc cho dân Mỹ.

Trong một kỳ phát hình "Made in America Makeover" gia đình Usry ở Dallas, Texas đã đồng ý làm một thử nghiệm độc đáo: loại bỏ hết những sản phẩm ngoại nhập có trong nhà họ và thay bằng những sản phẩm làm tại Mỹ. 
Phòng ngủ chính của gia đình Usry trước khi thay đổi,
bao gồm một giường ngủ từ Pakistan, một cái tủ nhỏ đầu giường từ Nam Dương
 và một cái bàn từ Trung Quốc.
(Hình: ABC News)
Sau khi bỏ các thứ chế tạo từ nước ngoài thì, không ngạc nhiên lắm, căn nhà hầu như trống trơn. Ngay cả thảm lót sàn nhà cũng không còn. Điều thú vị là nhiều sản phẩm nội hóa được thay thế vào lại có giá thành rẻ hơn hàng ngoại nhập.
Cũng căn phòng đó sau khi thay đổi.
Tổng chi phí của phòng ngủ toàn đồ Mỹ này thật ra lại rẻ hơn trước dùng hàng nhập.
(Hình: ABC)
Chương trình "Made in America" vẫn còn được tiếp tục với những buổi phát sóng hướng dẫn mua đồ Mỹ trong các dịp lễ, khuyến khích đi chơi trong nước Mỹ,... có vẻ như ngày càng được nhiều người chú ý và ủng hộ.Trong khi đó ở Việt Nam 95% hàng hóa trên thị trường là nhập từ Trung Quốc. Trong đó rất nhiều thứ độc hại như thực phẩm, trái cây, quần áo, đồ chơi trẻ em, vân vân. Báo chí đã lên tiếng cảnh báo nhiều lần về việc nhà nước không kiểm soát được hàng nhập lậu cũng như nguy cơ hàng Trung Quốc nhiễm độc ảnh hưởng đến sức khỏe người dân. Thế nhưng nhà nước Việt Nam hầu như không động tĩnh gì.

Năm 2012 Trung Quốc đã gia tăng thêm nhiều hành động gây hấn trên biển Đông dẫn đến hàng loạt biểu tình tự phát của người dân trong nước. Cũng theo đó bắt đầu có phong trào kêu gọi tẩy chay hàng Trung Quốc do các blogger chủ xướng.
Khoảng cuối năm 2012 đôi vợ chồng trẻ Paulo Hồ Lê Nhật Thành và Trịnh Kim Tiếng đã quyết định mở một cửa hàng bán quần áo trẻ em với tên "No China Shop" với chủ trương "Cam kết không bán hàng Trung Quốc" và lời kêu gọi "Người Việt ủng hộ hàng Việt".
Vào dịp Tết Quý Tỵ vừa qua họ đã cho ra đời bao lì-xì Việt Nam với bản đồ tổ quốc và hàng chữ "Hoàng Sa - Trường Sa - Việt Nam" nhằm thay thế cho các bao lì-xì kiểu Tàu đang độc chiếm thị trường. Sản phẩm này được ủng hộ một cách không ngờ đến nỗi in không kịp để bán. Ngoài ra cửa hàng còn có các áo thun với hình ảnh và khẩu hiệu "VIỆT NAM KHẲNG ĐỊNH CHỦ QUYỀN".
Đôi vợ chồng này còn tích cực vận động cho phong trào tẩy chay hàng Trung Quốc. Họ mang cuộc vận động xuống đường phố.

NoChinaShop

Logo  của No China Shop


Trên trang mạng No China Shop của họ, ngoài các sản phẩm của cửa hàng họ còn kêu gọi mọi người tham gia và sẵn sàng quảng bá dùm các sản phẩm Việt Nam khác.
Với tấm lòng như vậy đã không đuợc sự ủng hộ thì chớ, hai người này còn bị sách nhiễu và bị nhà cầm quyền hăm dọa. Cửa hàng của họ đã từng bị công an đến dẹp và hốt
hàng.
Không nản lòng, đôi bạn trẻ vẫn tiếp tục con đường của mình. 
Gần đây anh Hồ Lê Nhật Thành thực hiện một cuộc hành trình từ Nam ra Bắc vừa quảng cáo các mặt hàng Việt vừa vận động cho phong trào không dùng hàng Tàu.
Thoạt nhìn: hai phong trào ở hai đầu trái đất có vẻ giống nhau nhưng xét kỹ thì chúng khác nhau về nhiều mặt. Cuộc vận động ở Mỹ thực chất là cuộc chiến bảo vệ "nồi cơm", họ kêu gọi dùng hàng nội và tẩy chay hàng ngoại để mong tạo được nhiều công ăn việc làm cho người trong nước. Cuộc vận động ở Mỹ tập trung vào giá cả, cố thuyết phục người dân chi thêm tiền để xài hàng nội.
Cuộc vận động ở Việt Nam là cuộc chiến sống còn khi nền sản xuất trong nước đã hầu như kiệt quệ. sự lệ thuộc vào Trung Quốc Không chỉ hàng hóa hay kinh tế lệ thuộc vào Trung Quốc mà còn lệ thuộc trong hầu hết mọi lĩnh vực khác, kể cả chính trị. Nguy cơ mất nước về tay ngoại bang ngày càng hiện rõ hơn.
No China Shop
Cuộc chiến ở Việt Nam nghiêm trọng hơn nhiều. Ấy thế mà về quy mô thì ngược lại: một bên do một cơ quan truyền thông lớn với đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp, tận dụng mọi phương tiện hiện đại từ truyền hình đến Internet, được nhiều người ủng hộ từ người tiêu thụ cho đến các nhà sản xuất; Một bên là những tiếng kêu gọi lẻ loi qua Internet, phương tiện truyền thông duy nhất nhà nước chưa kiểm soát được. Bên này chỉ có một cửa tiệm đi đầu mà đã hứng chịu nhiều hệ quả của việc đụng đến "người anh em láng giềng".
Ở giữa những khó khăn đang bủa vây tứ bề, người viết xin chúc hai bạn đạt được ước mơ như lời tâm sự mới đăng trên trang nhà No China Shop:
"Ước mơ của chúng tôi không nằm ở một cửa hàng No China Shop. Ước mơ của chúng tôi là khái niệm No China Shop sẽ dẫn đến một nhận thức "người Việt dùng hàng Việt" trong tương lai, góp phần xây dựng một nền sản xuất nội địa độc lập, có khả năng cạnh tranh với hàng hóa nước ngoài và người dân có cơ hội lựa chọn những sản phẩm an toàn, phẩm chất cao và góp phần làm giàu cho nền kinh tế quốc gia - một nền kinh tế tự chủ, độc lập."
Thật vậy, có tự chủ và độc lập về kinh tế thì mới dẫn đến tự chủ và độc lập về các mặt khác. Được vậy, mới mong giữ vững chủ quyền quốc gia.
Nhìn vào bảng hiệu của hai bạn trẻ, có người đề nghị nên sửa tên thành "Non Chinese Shop" cho đúng văn phạm; nhưng có lẽ những người chủ trương cửa hàng này muốn chuyển tải một thông điệp khác. Họ ôm ấp một mong muốn to lớn hơn là tẩy chay hàng hóa Trung Quốc. Thật vậy, "No China" chính là mong muốn của người dân Việt Nam đang tìm cách đẩy lùi bàn tay của Tàu Cộng ra khỏi đất nước của mình.
04/2013
HC
(Nguồn Hội Ái Hữu Liên Trường Kỹ Thuật Việt Nam/Úc Châu)

Thứ Bảy 26.4.1975

C ộng Sản tấn công vào trường Thiết Giáp và căn cứ Nước Trong, Long Thành. Đường 15 nối Sài gòn với Vũng Tàu bị cắt đứt. Sau ba ngày không dứt được điểm, Cộng Sản bỏ căn cứ này mà tiến về Sài gòn.
Cùng ngày, Cộng Sản Bắc Việt tiến quân đến gần sát Thành Tuy Hạ là kho đạn của quân đội Việt Nam Cộng Hòa. Tình hình tại Sài gòn trở nên nguy kịch.

Cùng ngày, đụng độ giữa Việt Nam Cộng Hoà với đặc công Cộng Sản Bắt Việt tại Tân Cảng, cầu Xa Lộ và đài ra đa Phú Lâm.
Cùng ngày, Cộng Sản đánh vào yếu khu Trảng Bom.
Cùng ngày, tổng thống Trần Văn Hương điều trần trước lưỡng viện quốc hội và đưa ra hai vấn đề:
- Nếu quốc hội đồng ý, ông sẽ trao quyền cho Dương văn Minh.
- Nếu quốc hội đồng ý ông sẽ chỉ định thành lập chính phủ thương thuyết với CSBV trong tinh thần hòa giải hòa hợp để vãn hồi hòa bình cho đất nước.
Trước lưỡng viện quốc hội, tổng thống Hương nói:


2604 TranVanHuong

Tổng thống Trần Văn Hương
(hình http://vinhdanhquanlucvietnamconghoa.
blogspot.com)

"Nếu Cộng Sản đưa ra điều kiện của kẻ thắng cho người bại trận, thì không còn cách gì hơn là nếu được, chúng ta cứ việc chiến đấu đến cùng...
Chừng đó dẫu Sài Gòn này có biến thành biển máu, tôi nghĩ rằng người Việt Nam vì thể diện mình không thể nào mà từ chối được, trừ một số người mới chấp nhận cái chuyện đó... VNCH có thể phải chịu một vài điều kiện khó khăn đau đớn, nhưng điều kiện đó không phải là những bước hoàn toàn để đầu hàng. 
Nếu thương thuyết để đầu hàng thì thương thuyết gì nữa, thà là chết, chiến đấu đến cùng...chớ không thể chấp nhận đầu hàng được”. 
(Diễn văn của TT. Trần văn Hương đọc trước quốc hội ngày 26/4/75).
Cùng ngày, các hãng hàng không nước ngoài đổi hướng tất cả các chuyến bay quá cảnh Tân Sơn Nhất và hủy bỏ hầu hết các chuyến bay đến và bay đi từ Sài Gòn.
Og3t

Cẩu xực xí quách!

dxt. :: 
'Cẩu xực xí quách'
nguyên nghĩa là con chó ăn xương hầm. Nhưng theo bà con dân gian mình khi ‘quánh’ không lại chẳng hạn, kẻ yếu hơn dùng toàn lực để tổng tấn công địch thủ; mà võ khí rất hữu hiệu trong trường hợp này là hàm răng, làm địch thủ đau thấy bà tiên tổ, còn cho mình đỡ phải ngứa răng đó là: chiêu ‘cắn’ hay gọi kiểu kiếm hiệp giang hồ Kim Dung tiền bối là ‘cẩu xực xí quách!’


Sau một tuần lễ căng thẳng do tin tức khủng bố ở Boston, ở Canada; căng quá sợ đứt dây đàn, nên tuần này người viết ‘vũ như cẩn là vẫn như cũ’ trở về với tạp ghi, viết ‘tùm lum tà la’ để quý bạn đọc quên đi âu lo trong cuộc đời đầy rủi ro và bất trắc này mà cười lên một chút cho đời lên men giấm…
Nên cho dù là chuyện tào lao nhưng cũng nên viết lắm phải không, thưa quý độc giả thân mến?
***
Đầu tiên là chuyện về mấy chú nhỏ đá banh.
Luis Suárez là cầu thủ đang chơi ở vị trí tiền đạo cho đội bóng Liverpool Anh Quốc và cũng là tuyển thủ của đội tuyển quốc gia Uruguay.
Không ai có thể phủ nhận tài năng thiên phú và sự siêng năng tập luyện của chú em 26 tuổi này (sinh ngày 24 tháng giêng năm 1987). Chú có tài thì tài thật nhưng tật, tật xấu lại chẳng thiếu chi. Mà đã gọi là tật thì khó bỏ giàn trời, cứ lập đi lập lại hoài. Làm bậy, xin lỗi, bị phạt rồi lại làm nữa! Tật mà!
Luis Suárez, mới 15 tuổi, đá banh đã hay và cũng đã có máu anh chị trong người rồi. Bằng cớ là chú bị thẻ đỏ, bị đuổi ra sân vì húc đầu vào ông trọng tài. Sau đó, lớn lên một chút, chơi bóng càng lúc càng hay thì máu anh chị càng nhiều hơn, càng quậy tợn!
Kiếm tiền coi bộ dễ, nên chú ăn nhậu ‘mút chỉ cà tha’, bù khú thâu đêm suốt sáng đến nỗi huấn luyện viên phải cảnh cáo là sẽ không cho ra sân đấu; trừ trường hợp là cư xử một cách đứng đắn đàng hoàng một chút nhá!
Rời quê nhà qua Âu Châu đá, dù được câu lạc bộ bóng đá Hòa Lan Ajax bầu là cầu thủ xuất sắc trong năm (Player of the Year!) nhưng chú cũng nhận khá nhiều thẻ vàng và thẻ đỏ khi chơi cho câu lạc bộ hay ngay cả khi đại diện cho màu cờ sắc áo của đội tuyển quốc gia Uruguay.
Giải vô địch bóng đá thế giới năm 2010 tổ chức tại Nam Phi, ở vòng tứ kết, Uruguay đấu với Ghana. Sau khi hòa 1-1, trận đấu bước vào hai hiệp phụ, Suárez chơi bóng bằng tay để ngăn cú đánh đầu của Dominic Adiyiah trước vạch cầu môn. Trọng tài phạt chú thẻ đỏ, đuổi cổ ra khỏi sân và cho đội Ghana được hưởng phạt đền. Nhưng xui là Asamoah Gyan lại sút trúng xà ngang và đội Ghana thua tức tưởi 2-4 trong đợt đá phạt đền luân lưu. Ghana bị loại.
Luis Suárez bị dân Ghana, cay hơn ăn ớt, gọi là kẻ côn đồ (villain), là thằng chơi lận (a cheat)! Tuy nhiên chú cười hè hè rồi nói: 
"If I am obliged to stop a ball in the last minute and we win, then I will repeat the action."
“Nếu tui có bổn phận phải chận quả banh lại vào phút chót và thắng trận thì tui sẽ lại làm như thế nữa! He he!”

dxt CauXuc
Cắn lộn trên sân cỏ
(Hình www.wagerweb.ag)


Nhưng hai lần cắn đối thủ của Luis Suárez cách khoảng 3 năm; còn đối với võ sĩ quyền anh Mike Tyson không cần chờ chi tới ba năm cho lâu lắc.
Một trận đấu mà sau đó báo chí gọi là trận cắn lộn "The Bite Fight". 
Tyson cắn đối thủ hai lần luôn cho nó gọn!
Trong trận tranh giải vô địch quyền anh hạng nặng giữa Mike Tyson và Evander Holyfield tại võ đài MGM Grand Garden Arena ở Las Vegas, Nevada năm 1997, chắc bị đấm đau quá, nên Tyson giở chiêu ‘cẩu xực xí quách!’
Đội bóng Ajax chắc cũng ‘râu huyền rầu’ với chú em lắm tài nhiều tật này lắm, thôi đỡ phải nhức đầu, nên bán chú đi.

Ngày 28 tháng giêng năm 2011, Luis Suárez đến thi đấu cho đội Liverpool với hợp đồng hậu hĩnh giá 22.8 triệu bảng Anh cho tới năm 2016.
Tại Anh Quốc, chú vẫn chứng nào tật ấy. Vẫn chơi bóng rất hay và tiếp tục chơi bóng bằng tay nếu có dịp. Và lần này không phải để ngăn đối thủ ghi bàn mà là để mình ghi bàn như trong trận Liverpool thắng Mansfield Town 2-1 ở vòng 3 Cúp FA.
Vì quan niệm phải thắng bằng mọi giá cho dù là ma giáo, tà đạo cũng không từ. Đạo đức thể thao là cái ‘quái’ gì? Nên chú thường hay ‘té’ dỏm trong khu cấm địa để hòng kiếm phạt đền cho đội mình.
Đối với đồng đội thì hung hăng, chửi lộn để giành đá phạt. Đối với đối thủ thì phun ra những lời lẽ sặc mùi kỳ thị khi gọi Patrice Evra của đội Manchester United là thằng mọi đen (Negro!).
Còn nếu không chửi rủa đấu thủ thì chú em này chiêu ‘cẩu xực xí quách!’
Ngày 20 tháng 11 năm 2010, chú cắn vào vai của Otman Bakkal của đội PSV. Báo De Telegraaf Hòa Lan đặt hỗn danh cho chú là: the “Cannibal of Ajax”, “Kẻ ăn thịt người của đội Ajax”. Sau đó chú bị cấm đá 7 trận và bị phạt một số tiền không được tiết lộ.
Ngày 21 tháng 4 năm 2013, tại sân Anfield, Luis Suárez lại ngứa răng, bèn ‘táp’ hậu vệ của đội Chelsea là Branislav Ivanovic vào tay nhưng trọng tài không thấy, dù Ivanovic có trình dấu cắn cho ông xem. Sau đó, trong giờ đá bù, chú em ghi bàn gỡ hòa 2-2 cho Liverpool.
Hình như mỗi lần chơi xấu, xài tiểu xảo, nhào dỏm trong vòng cấm địa, chơi bóng bằng tay, hay ‘cẩu xực xí quách’, Luis Suárez lại hưng phấn hơn, chơi hay hơn chăng?!
‘Cẩu xực xí quách’ lần này thì Luis Suárez bước đầu bị Liên Đoàn bóng đá Anh FA cấm đá 3 trận và bị phạt 300,000 bảng tương đương với ba tuần lương.
Hỏng biết mất tiền kha khá như vậy chú có tởn chưa? Nhưng dám cắn hai lần, thì ai dám bảo đảm là sẽ không có cắn lần thứ ba?!


dxt CauXuc

Cắn lộn trên võ đài
(Hình spinalboxing.com) 

Nhưng hai lần cắn đối thủ của Luis Suárez cách khoảng 3 năm; còn đối với võ sĩ quyền anh Mike Tyson không cần chờ chi tới ba năm cho lâu lắc.
Một trận đấu mà sau đó báo chí gọi là trận cắn lộn "The Bite Fight". Tyson cắn đối thủ hai lần luôn cho nó gọn!
Trong trận tranh giải vô địch quyền anh hạng nặng giữa Mike Tyson và Evander Holyfield tại võ đài MGM Grand Garden Arena ở Las Vegas, Nevada năm 1997, chắc bị đấm đau quá, nên Tyson giở chiêu ‘cẩu xực xí quách!’ 

Nhưng hai lần cắn đối thủ của Luis Suárez cách khoảng 3 năm; còn đối với võ sĩ quyền anh Mike Tyson không cần chờ chi tới ba năm cho lâu lắc.
Lần thứ nhứt khi chỉ còn 40 giây nữa là chấm dứt hiệp 3, Tyson cắn đứt vành tai phải của Holyfield và chắc chê vành tai này không ngon bằng bánh lỗ tai heo, nên phun miếng thịt nhầy nhụa máu này xuống sàn đài. Trận đấu ngừng vài phút cho bác sĩ khám tai Holyfield …rồi cho ‘đấm’ nữa. Lần thứ nhì thì Tyson cắn bên tai trái. Tuy trầy trụa sơ sơ nhưng Holyfield hoảng quá nên mét trọng tài và trận đấu dừng lại! Tyson bị xử thua, bị truất quyền thi đấu vĩnh viễn và bị phạt 3 triệu đô Mỹ. Sau đó, thưa gởi tới lui, Tyson lấy lại được cái ‘lái sần’ để tiếp tục thượng đài đánh bốc.
Lần này, tía nó cũng không dám ‘cắn’ bậy nữa đâu! Hao quá mà!
Đến ngày 16 tháng 10 năm 2009, trên show truyền hình The Oprah Winfrey, Tyson đã công khai xin lỗi Holyfield. Thời gian chắc cũng làm vành tai không còn đau đớn nữa; nên Holyfield cười hề hề, xí xóa cho chiêu ‘cẩu xực xí quách’ của chú em Mike Tyson ‘hăng quá dại!’ nầy rồi!
***
Hai chú em nói trên vì ham ăn thua đủ nên xài chiêu ‘cẩu xực xí quách’ còn chú em 27 tuổi này, cư dân Palm Bay, tiểu bang Florida bên Mỹ, xài chiêu ‘cẩu xực xí quách’ với con vợ không phải vì muốn ăn thua đủ mà vì tức và vì sợ.
Tức là bị nó quánh chỉ vì thọt lét con vợ đang ngủ, thức dậy nấu cơm chiều cho ba cha con chú ăn mà em vẫn còn nằm ‘phê’ thẳng cánh. Con vợ bị thọt léc, phá giấc ngủ, quạu, lấy cái gì đó quánh vào đầu anh chàng này hỏng biết?
Đau vì bị vợ quánh mà không dám quánh lại vì sợ bị cảnh sát nhốt về tội bạo hành trong gia đình nên ‘cẩu xực xí quách’ vào vai em một phát!
Ông Tòa thông cảm cho đương sự bị quánh trước; nên không nhốt, mà chỉ bắt phải làm vài trăm giờ lao động công ích về tội ngứa răng, cắn bậy… cắn không nhằm chỗ và cắn cũng không đúng lúc?!
Ông bà mình nói: “Yêu nhau lắm cắn nhau đau!” chắc là nghĩa bóng thôi! Chớ yêu nhau ai nỡ cắn nhau cho đành. Đau thấy năm bảy ông trời chớ chẳng phải chuyện giỡn chơi? Còn nghĩa đen, ghét mầy lắm nên tao cắn và ba trường hợp trên đây đều là ‘cẩu xực xí quách’ kẻ thù mà thôi!
***
Đưa cái tin: ‘Con vợ vì làm biếng không nấu cơm chiều cho chồng con ăn nên bị cắn’ này cho em yêu đọc. Thì em cứ nhăn răng ra, cười hè hè, mà phán rằng: “Cái thằng nhỏ, Christopher Huyhey này, mới 27 tuổi, răng còn tốt, cắn còn đau! Chứ già như anh yêu thì… ha ha!”
Chắc quý độc giả thân mến của bổn báo đã biết tại sao rồi chớ gì?
đoàn xuân thu.
melbourne.



Vẽ bậy (Graffiti)

Ben Trần :: 
K
hông biết các bạn có cảm thấy bực bội không khi nhìn thấy các bức tường hay những công trình đẹp đẽ tự nhiên bị xịt sơn hay bị vẽ bậy. Khi tôi thấy những vết vẽ bậy đâu đó làm tôi liên tưởng đến những người quậy phá hay phản kháng xuất hiện đâu đây.

Tôi thường nói đùa với các con tôi những người vẽ bậy là những người ngứa tay! Vẽ bậy cho đã ngứa. Hay là họ muốn phản kháng điều gì đó? Có lẽ lứa tuổi thích vẽ bậy nhất là ở độ tuổi 13 đến 20. Ở tuổi nầy họ nghĩ vẽ bậy để phản kháng, hay chọc ghẹo ai đó là dễ nhất mà không bị bắt…

Ở Việt nam cũng có tình trạng vẽ bậy nhưng không phổ biến như ở Úc hay các nước Âu Mỹ. Ở đây mua lon nước sơn xịt quá rẻ, quá tiện lợi cho việc phá phách. Những ngày còn học trung học, thỉnh thoảng vô nhà vệ sinh tôi cũng bắt gặp các học trò ngứa tay mà vẽ bậy. Các cậu nầy viết, vẽ đủ thứ từ việc chê trách thầy nầy, cô kia… đến việc chửi ông giám thị, vì ông giám thị là gắt nhất… Có hôm vô trong nhà cầu tôi gặp ngay một câu “vẽ bậy” để chửi các tay “vẽ bậy” nghe rất đã tai: 
 “Ơn cha nghĩa mẹ công thầy, 
 Học cho biết chữ viết đầy cầu tiêu!”
 Vẽ trong cầu tiêu không bị bắt! Vẽ nơi khác bị bắt bị phạt sao? Đó là tính phá phách của tuổi trẻ mà!

Tiếng Anh họ thường dùng chữ graffiti để chỉ vẽ bậy. Graffiti nguồn gốc từ tiếng Ý nghĩa là khắc vẽ, một hành động có tính nghệ thuật. Cho nên có người cho đó là nghệ thuật; nhưng các bạn trẻ thể hiện nghệ thuật không đúng chỗ mà biến nó thành vẽ bậy hay phá phách! Bạn thấy nơi bị vẽ bậy nhiều nhất là các trạm hay trên toa xe lửa… Chánh phủ tốn rất nhiều tiền để tẩy rửa các hình ảnh vẽ bậy nầy. Vùng tôi ở, hội đồng thành phố dành ra một bức tường gần nơi chơi thể thao của giới trẻ cho họ mặc tình sơn vẽ theo ý thích. Làm như vậy các tay phá phách thích tụ về đây và không vẽ bậy nơi khác.




Hình chụp No War của AAP /The Australian

Vào tháng 3/2003, khi chính phủ Úc chuẩn bị gởi quân đi tham chiến ở Iraq, có nhiều người chống lại việc nầy.Trong số nấy có hai ông dám bày tỏ ý kiến một cách táo bạo. Hai ông nầy leo lên tận trên nóc tòa nhà Opera House, dùng sơn đỏ vẽ lên hai chữ NO WAR to tướng. Dĩ nhiên hai ông phản chiến nầy bị bắt đưa ra tòa. Bạn biết công việc tẩy rửa 5 mẫu tự nầy tốn bao nhiêu tiền không? Gần ba trăm ngàn đô la tiền công quỹ!  


***
Đầu tháng rồi smartphone có đưa tin: bạn có thể lấy về chương trình VandalTrak (miễn phí), khi đi đâu gặp những hình ảnh vẽ bậy bạn dùng smartphone chụp lại. VandalTrak sẽ gởi về nơi databases của họ. Cảnh sát sẽ dùng những databases nầy và tổng hợp lại để kết tội những kẻ vẽ bậy. Ở Gosford cảnh sát bắt được một cậu và nhờ vào VandalTrak mà cảnh sát có thêm bằng chứng cậu đã thực hiện 35 lần vẽ bậy ở những nơi khác.

Ở Quakers Hill (miền Tây Sydney) các thám tử bắt được một cậu 17 tuổi đang vẽ bậy, họ đối chiếu các hình ảnh thu được từ VandalTrak và có thêm bằng chứng cậu ta đã làm 8 lần ở những nơi khác. Cảnh sát ca ngợi VandalTrak app và những người dùng nó. Nhờ chương trình nầy mà cảnh sát tiết kiệm được rất nhiều thời gian và tiền bạc. Vùng Quakers Hill không thôi, việc vẽ bậy giảm 49%, tiết kiệm cho công quỹ khoảng 7 triệu đô la một năm.

Ở Singapore việc vẽ bậy rất hiếm vì ai vẽ bậy mà bị bắt là lãnh đòn phạt bằng roi mây. Mà ăn roi nơi công cộng mới nhục nhã chứ! Mấy năm trước có một thanh niên Mỹ phạm tội vẽ bậy ở nước nầy. Tòa tuyên phạt 10 roi mây. Dư luận Mỹ lên tiếng chống đối. Tổng thống Clinton cũng lên tiếng xin tha. Nhưng ở Singapore: luật là luật, không tha thứ. Nể nang ông tổng thống Mỹ, ông tòa chỉ giảm xuống còn 5 roi. Cậu trai lãnh 5 roi xong, trở về Mỹ được giới truyền thông lưu ý. Được radio và tivi mời phỏng vấn. Cậu cũng hơi hí hửng vì được một số tiền mà không có vẻ gì là mắc cỡ…

Theo các bạn, ở Úc đây, ta có nên dùng roi mây phạt các tay vẽ bậy hay không? Chứ phạt tiền hay án treo thì xem ra nhẹ quá, làm sao ngăn được các tay nầy?
Ben Trần