Sunday, March 31, 2013

1 tháng 4, 1975

30 tháng 4 gần tới.
Ngày này qua lâu rồi nhưng dư âm chưa phai mờ.
Blog Việt Luận dự tính đăng một số chuyện,
sưu tập một số tài liệu
xảy ra trong những ngày dẫn đến 30 tháng Tư 1975.

Tháng 4, 1975 là chuyện quá lớn
đối với một cái blog nhỏ bé như blog Việt Luận
nên chúng ta dành các tranh luận về lịch sử và chính trị hay các vấn đề lớn khác
cho một diễn đàn khác.
Nơi đây chỉ xin bà con vết lại vài kỷ niệm
có khi là buồn đau,
mất mát
để thanh thản một chút trong lòng vậy thôi.

Blog Việt Luận kính mời bạn
trả lời vào phần Comments câu hỏi thật nhỏ sau đây:
“Trong tháng Tư năm 1975, bạn ở đâu?”

Og3t kính mời


Thứ Ba, 1 tháng 4, 1975

Qui Nhơn, Tuy Hòa và Nha Trang bị bỏ ngỏ.
Hôm nay, Việt cộng chiếm tỉnh lỵ Tuy Hoà. Tuy Hoà là tỉnh lỵ của Phú Yên. Nơi đây có chừng 350,000 dân.
Sau khi bỏ Cao nguyên, bộ tổng Tham mưu VNCH chọn Nha Trang làm tuyến đầu phòng thủ bằng cách chuyển lữ đoàn 3 Dù về đây. Lữ đoàn 3 Dù lấy lại Khánh Dương, nhưng đến ngày 27.3.1974 Khánh Dương lại rơi khỏi tay VNCH.
Xà lan chật cứng người chạy thoát chiến cuộc
Sang ngày 1.4 75, thành phố Nha trang hổn loạn vì nhà tù bị phá và xảy ra nạn cướp giật công khai. Nha Trang đã bị VNCH bỏ ngõ mà Cộng Sản vẫn chưa tới. VNCH bỏ Nha Trang từ ngày 1.4.75 nhưng mãi đến 3.4.75 Cộng Sản mới vào tới. Dân chúng và binh sỹ VNCH chạy thoát bằng bất cứ phương tiện có thể. Trên những chuyển xà lan chở người tị nạn từ Nha Trang vào Nam đã xảy ra cướp bóc, hãm hiếp. Nên khi xà lan cập vào Vũng Tàu đã có 20 tên cướp bị bắt và xử bắn ngay tại bờ biển.
Chiều 1.4.75, tỉnh trưởng Tuyên Đức kiêm thị trưởng Đà Lại tuyên bố bảo vệ Đà Lại đến cùng. Nhưng đến 7 giờ rưỡi tối cùng ngày, ông ra lệnh di tản. Đoàn người di tản theo quốc lộ 11 về Phan Rang, rồi vào Phan Thiết.
Cùng ngày, thủy quân lục chiến Hoa Kỳ bắt đầu cuộc hành quân mang tên Operation Eagle Pull để di tản nhân viên tòa đại sứ Mỹ ra khỏi Phnom Penh.

Og3t

Chung quanh ngày 30 tháng Tư năm 1975



30

tháng 4 gần tới.
Ngày này qua lâu rồi nhưng dư âm chưa phai mờ.


Blog Việt Luận dự tính đăng một số chuyện, sưu tập một số tài liệu xảy ra trong những ngày dẫn đến 30 tháng Tư 1975.
Ngày này làm cho triệu người buồn (nhưng cũng có triệu người vui). Người thì gọi ngày này tàn cuộc chiến, người thì gọi là Quốc Hận, đứt bóng, đứt phim...Phe bên này hay phe bên kia đều có những tên riêng cho ngày ngày 30 tháng Tư, 1975. 
Mới đây có hai cuốn sách của hai ông Huy... Huy Đức viết “Bên Thắng Cuộc”. Huy Phương viết “Những người thua trận”.

Tác giả “Bên thắng cuộc” ghi rõ: “Cuốn sách của tôi bắt đầu từ ngày 30-4-1975 - ngày nhiều người tin là miền Bắc đã giải phóng miền Nam. Nhiều người thận trọng nhìn lại suốt hơn ba mươi năm, giật mình với cảm giác bên được giải phóng hóa ra lại là miền Bắc”. (Mấy lời của tác giả p. xiii).
Táv giả “Những người thua trận” kể lại điều mắt thấy tai nghe trong "nửa đời sau" của mình. Đây là sưu tập nhiều tạp văn của một người thua trận đang sống tại Hoa kỳ. Trong tạp văn mang cùng tên của cuốn sách và in ở đầu sưu tập này, tác giả so sánh chuyện tháng Tư năm 1865 tại Hoa kỳ với tháng Tư năm 1975 tại Việt Nam. 
Tháng Tư, 1865 miền Nam của Hoa kỳ thua trận. Ông tướng “bên thắng cuộc” miền Bắc đã nói “Những người miền Nam bây giờ là đồng bào của chúng ta, và chúng ta không nên có thái độ đắc chí trên sự suy sụp của họ”.
Tháng Tư, 1975 miền Nam của Việt Nam thua trận. Huy Phương kể theo lời k‎ý giả Úc David Butler có mặt trong dinh Độc lập vào sáng 30.4.1975: hai bộ đội ôm súng vừa chạy vào dinh vừa quát to “Ai là Dương Văn Minh? Dương Văn Minh hãy bước ra và quì xuống”. (p. 3-9)

***
Chuyện do hai ông Huy kể ở trên là một phần trong lịch sử của tháng Tư ở Mỹ và ở Việt Nam. Cả hai tháng Tư ấy là chuyện quá lớn đối với một cái blog nhỏ bé như blog Việt Luận nên chúng ta dành các tranh luận về lịch sử và chính trị hay các vấn đề lớn khác cho một diễn đàn khác. 
Nơi đây chỉ xin bà con vết lại vài kỷ niệm có khi là buồn đau, mất mát để thanh thản một chút trong lòng vậy thôi.

Để bắt đầu chuyện nhỏ của chúng ta, Blog Việt Luận kính mời bạn trả lời vào phần Comments câu hỏi thật nhỏ sau đây:
“Trong tháng Tư năm 1975, bạn ở đâu?”

Og3t kính mời

Ghi chú:
Bên thắng cuộc, Oshinbook, Saigon -Boston - Los Angeles - New York, 2012
Những người thua trận, Nam Việt, Irvin, California, 2012

Saturday, March 30, 2013

Thursday, March 28, 2013

Người ‘chửi’ ta sao đành?


Cảm tặng anh ‘Gà Lôi’
đã gợi hứng cho tác giả viết bài nầy!
dxt.
N gười viết có người bạn ‘nhậu’ chí thân tên Hiền. Sở dĩ chí thân vì hai lẽ: thứ nhứt là anh, chiều cuối tuần, cứ khoái lai rai mặc kệ mưa bay! Thứ hai là tên Hiền, nên anh không có dữ. Phải nói là hiền như ‘cục đất’.
Nhưng cục đất, đôi khi còn bị người ta dùng để chọi vào mặt kẻ thù, đối thủ nên cũng chưa được hiền lắm! Hoặc cục đất nằm im lìm trên mặt đất mà khi đi qua nếu mình không để ý, vấp phải cũng đau. Nên so sánh anh Hiền với cục đất là chưa chính xác vì anh còn hiền hơn thế nữa! Anh hiền như con sò, con ốc ngoài biển, chỉ nhờ vào cái vỏ ‘cứng ngắc’ của mình để che chắn trước cơn cuồng nộ của bão táp mưa sa?!
Đôi khi đang ngồi ‘chén chú, chén anh’ với người viết mà ‘chị nhà’ có dằn mâm, xáng chén hay mắng chó, chửi mèo gì đó… anh coi cũng như ‘pha’. Anh còn nói với người viết là: ‘Chú đừng để ý làm gì! Chú đến đây nhậu với anh thì là chuyện anh với chú; còn chị nhà đôi khi làm vậy để xả ‘stress’ đó mà?!
Người viết thì chả để ý làm gì: vì vợ thằng ‘chả’, chớ có phải vợ mình đâu? Mà vợ mình, đôi khi mình nhậu với bạn hiền cũng ‘ưa’ làm như vậy. Thì hơi sức nào mà ‘để ý’ đến vợ người dưng. Thân mình, mình lo, cho nó ‘phẻ’. Tuy mới đầu cũng thấy mất mặt ‘bầu cua’ lắm lắm; sau thì nói theo kiểu ông Trịnh Công Sơn là: ‘lâu dần đời mình sẽ quen?!’.
Dù hơi nể vợ như ‘Ngưu Ma Vương’ sợ bà ‘La Sát’, đôi khi người viết cũng làm gan trốn bà ‘La Sát’ ở nhà, bò lại ‘bạn Hiền’ mà ‘bù khú’. Lại xui rủi gặp thêm một bà ‘La Sát’ nữa thì coi bộ đời ‘u ám’ quá; nên độ sau này người viết ít ghé nhà ‘chiến hữu’, dù rất nhớ và rất muốn vì vốn dĩ đôi ta là hai bạn đồng hội, đồng thuyền, đồng râu quặp như nhau!
Nhưng cuối tháng rồi, Hiền gọi và tha thiết mời người viết đến lần chót, dự tiệc tiễn hành. 'Đưa người sao không đưa qua sông? Sao nghe tiếng sóng ở trong lòng?' Giọng Hiền nghe buồn bã quá, coi bộ sức khỏe ‘tâm thần’ không ổn rồi nha! Nếu mình làm lơ; mà ‘giả’ làm bậy, hủy hoại cuộc đời ‘son trẻ’ của y thì chắc người viết sẽ ân hận tới già vì đã lỡ thản nhiên trước nỗi đau đồng loại! Nên người viết bèn trốn vợ ra đi. Chứ còn xin phép nó, thì còn lâu nó mới chịu gật đầu.
Nhưng trước cái sợ hoang tưởng của mình, khi người viết bước vào phòng khách thì thấy anh đang ngồi tréo ngoảy trên ghế sofa mà hát karaoke.
    - Chị đâu rồi anh?
    - Bả ôm đồ về với má bả rồi. Ngồi đây, làm một ly đi!
Rồi anh tiếp tục hát, giọng đầy cảm xúc như Tuấn Vũ: ‘Yêu người như thế đó! Người bỏ người ra đi!’
Nhưng đoạn cuối là: ‘Yêu người như thế đó người nỡ đành ‘nạt’ ta! Chim chuyền bay trong gió người ‘chửi’ ta sao đành?’
Và nước mắt anh ràn rụa trên má!
    - Chu choa cái này găng rồi đây! Anh kể tui nghe đi!
    - Chú ơi! hồi chiều anh đọc trên báo thấy có một nghiên cứu mới của trường đại học Yale bên Mỹ. Nó nói: ‘Muốn thành công, phái nữ nên nói ít hơn!’. Trúng ý anh quá, nên anh đưa bản tin này cho ‘chị chú’ xem. Ai dè bả nổi trận đùng đùng gió táp mưa sa. Anh đành chịu trận! Vậy mà chưa đã giận, bả lái xe về nhà má bả rồi?!
Người viết cười nói:
    - Vậy thì hai anh em mình khỏe!
Anh cự lại:
    - Khỏe cái gì? Anh mời chú lại, uống với anh một bữa cuối cùng đêm nay rồi chia tay vĩnh viễn Bạch Thu Hà! Anh sẽ ra đi về miền gió cát trước khi bà ‘La Sát’ kịp thời quay trở lại đây.
    - Giỡn chơi hoài anh! Đi đâu?
    - Đi Anh quốc.
    - Sao Anh Quốc vậy anh?
Hiền nói:
    - Chú biết anh mà! Nhỏ thì sợ mẹ, sợ cha! Lớn lên sợ vợ, về già sợ con! Bạn bè cười nói anh là râu quặp. Anh cũng nuốt nhục làm quên. Nhưng cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi chớ! Tức nước thì vỡ bờ; anh muốn thoát ra, vì nói theo Tây là:
I am sick to death of my wife, I cannot take any more!’
Diễn Nôm là: ‘Tui chán con vợ tui muốn chết! Hết chịu nổi nữa rồi. Tui ‘dông’.

***
Nhưng tại sao anh chọn Anh quốc vì anh đọc báo thấy ‘con đường cứu rỗi’ của đời anh rồi.
Sau đó, Hiền bèn đưa cho người viết một bài báo nguyên văn như vầy:

photo
(Hình:  http://www.telegraph.co.uk/)
Julie Griffiths, 43 tuổi, tại Anh bị toà phạt về tội... ‘chửi’ chồng nhiều quá!
Julia bị phạt về thái độ phản xã hội (Anti-Social Behavior) khi bị hàng xóm gọi cảnh sát, báo cáo là bà hay la mắng chồng, người được hàng xóm tả là “người đàn ông ngọt ngào nhất trên đời”. Dù bị ‘bạo hành’ dữ dội như vậy, ông cũng chưa bao giờ (dám) hó hé điều gì với cảnh sát cả?!
Lần đầu bà Julia bị phạt $700. Tốn tiền, nên bà bớt hung hăng với chồng được một thời gian ngắn, nhưng rồi cảnh cũ, tuồng xưa tái diễn?!
Máy dò kiểm soát thái độ mà Tòa cho phép gắn trong nhà của bà đã ghi được bà ‘chửi anh yêu’ đến 47 lần trong vòng 3 tháng! Có hơi ‘bị’ nhiều! Lệnh Toà lần này là cấm bà chửi chồng đến 5 năm.

Bản án này sẽ thành Thông Luật và ông Tòa khuyên nên được áp dụng rộng rãi đến các nước khác.
Anh cũng hy vọng là luật này sẽ áp dụng ở nước Úc mình; nhưng chắc còn lâu quá vì Thủ Tướng mình là phụ nữ. Mà phụ nữ thì ‘bênh’ đàn bà, tất nhiên, vì thế cho nên anh tuyệt vọng lắm rồi chú ơi!
Thưa quý độc giả thân mến!
Xin hãy kiên nhẫn, cùng lắng nghe một con người tuyệt vọng tỏ bày ý kiến:
Bấy lâu nay ta nghe quý bà than phiền về nạn bạo hành trong gia đình (domestic violence), về ‘chồng chúa vợ tôi! Chồng quánh vợ! Dạy con dạy thuở còn thơ. Dạy vợ dạy thuở bơ vơ mới về!’ Mấy bà nhân viên xã hội còn chỉ bảo cách thức gọi đường dây nóng (hot line) cho cảnh sát khi bị chồng ‘dợt’. Mà không cần tới ‘dợt’ nữa; chửi cũng là ‘bạo hành’ rồi nha?.
Còn chúng ta, những người ‘nam nhi chi chí’, khi bị vợ chửi, mắng thì chẳng ai thèm đoái hoài, lo lắng, giúp đỡ gì hết, dù mình cũng phải đóng thuế như ai?! Vậy mà xã hội còn cười sao mình ‘nhát hít hà!’ để cho: ‘Nữ kê tác quái; gà mái đá gà cồ!’
Họ cười trên nỗi đau khổ vô cùng tận của chúng ta. Thì thiệt là phân biệt đối xử! Thiệt là bất công quá xá!
Nói xong anh lại ngửa cổ tu một hơi, cạn hết chai rượu đỏ. Rồi từ tốn, cầm cái ‘speaker’lên than thở, nghe buồn não ruột làm sao, khiến người nghe cũng đầm đầm giọt lệ, dòng châu lã chã: ‘Yêu người như thế đó! Người bỏ người ra đi!’ ‘Yêu người như thế đó, người nỡ đành ‘nạt’ ta! Chim chuyền bay trong gió người ‘chửi’ ta sao đành?’
Cám cảnh bạn hiền và cũng thương cho chính thân phận mình; nên đêm đó người viết cùng anh ‘dục tửu phá thành sầu’ đến 22 nút, quắc!

***
Sau đó một hai tuần không nghe tin tức gì về anh Hiền nữa. Tưởng chừng anh đã vượt thoát, đi rồi. Mừng cho anh đã vượt biên thành công lần nữa, qua Anh Quốc, để nhờ luật pháp xứ Ăng Lê bảo vệ cho mình!
Nào ngờ, mới hôm qua, người viết khệ nệ xách cái giỏ theo sau bà xã đi chợ Footscray thì lại thấy anh Hiền cũng khệ nệ xách cái giỏ theo sau, tiếp bước em yêu của ảnh?!
Trời ơi! cái mộng đào thoát đã bể rồi, đã không thành rồi bạn ơi!
Thôi thì rán chịu dù: ‘Yêu người như thế đó người nỡ đành ‘nạt’ ta! Chim chuyền bay trong gió, người ‘chửi’ ta sao đành?’
Mong mấy bà ‘La Sát’ có đọc bài này, suy nghĩ lại cho em nhờ chút chút được không ạ?
Hu Hu! Hiền ơi! Tui ơi!
đoàn xuân thu.
melbourne

Wednesday, March 27, 2013

Hội sợ vợ


Ben Trần :: 
Có lần tôi hỏi anh bạn, tôi có nên viết một bài về hội sợ vợ hay không. Anh bạn tôi cho biết: “Chuyện nầy xưa như trái đất rồi nhưng mà chú em muốn viết thì cứ viết. Chú em viết làm sao để mấy bà có biết mình hiền mà thương mình hơn...”

Có lẽ anh bạn tôi nói đúng. Chuyện nầy xưa như trái đất.Từ Âu sang Á, từ Đông sang Tây, đàn ông sợ vợ nhiều lắm. Về sức mạnh thì không thua đàn bà nhưng khi mấy ông này cưới vợ là bị lấn lướt. Rồi nhường nhịn. Rồi chịu thua. Rồi bị gán cho là sợ vợ. Sau cùng là tham gia hội sợ vợ...
Nơi này dành cho hội viên
(hình dtphorum.net)
Thế là các bà hả hê lắm: cứ nghĩ bụng ta nắm thế thượng phong, ta là người giỏi.
Các bà cười vui với vẻ đắc thắng. Các bà hí hững và gởi Email cho nhau với lời thơ:
        “Sợ vợ thì sống lâu,
        Để vợ lên đầu thì trường sinh bất tử...”
Chúa ơi, Phật ơi, nếu trên Hỏa Tinh mà có đàn bà ở chắc Email như thế nầy cũng bay đến Hỏa Tinh rồi!

Nhưng các bà đâu biết những ông vô hội sợ vợ chính là người chiến thắng. Họ chiến thắng mọi mặt...Ra ngoài xã hội họ không sợ bà nào...về nhà họ nhịn vợ, sợ vợ vì họ muốn giữ hòa khí trong gia đình.
Đàn ông khôn muốn sống trong hạnh phúc. Họ muốn đi ra đi vào luôn luôn nhìn thấy hoa biết nói, biết cười cho nên có những chuyện họ thấy không hợp lý họ vẫn chấp nhận “agree to disagree”. Đó không có nghĩa là sợ vợ. Ngạn ngữ Anh có câu “ Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm” nhưng nếu việc nầy chỉ có đàn bà không thôi thì kết quả chỉ có một nửa tổ ấm! Đàn ông phải góp công góp sức để hoàn thành trọn vẹn tổ ấm. Thế mới mãn nguyện với hạnh phúc gia đình.

Đàn ông không mắc cỡ khi gia nhập hội sợ vợ. Họ vô hội sợ vợ để truyền đạt kinh nghiệm cho nhau. Họ chia sẻ bí quyết để giữ hạnh phúc gia đình....
Các bà cũng tâm sự, cũng Email chia sẻ bí quyết để giữ chồng, để đừng cho mấy ông sa ngã. Vậy mấy bà cũng cưng chồng ra phết,. Tuy nhiên mấy bà chỉ xầm xì len lén thôi...Mấy bà không dám làm công khai.

Các bà nên công khai thành lập “Hội Cưng Chồng” và khuyến khích cho đông đảo hội viên vào đi nhé. Các bà nên nhớ: thương chồng, yêu chồng chưa đủ, phải CƯNG chồng nữa mới đủ...
Có bảy lý do để các bà lập hội cưng chồng...

Tôi xin đình lại chưa cho OG3T post lên phần nầy. Bởi tôi là người hiếu hòa...nếu tôi tiếp tục bài nầy nhiều người lại hiểu lầm cho là tôi cứ chọc vào “ổ kiến lửa”. Nếu quí bà muốn biết lý do và lợi ích của hội cưng chồng như thế nào...thì xin cho biết và OG sẽ post lên ngay...

Chờ ý kiến của các vị, nhất là ý kiến các phụ nữ....

Ben Trần
27/2/2013

Monday, March 25, 2013

Lơ Sơ Vơ


Tư Điên::
Với ba chữ này thiệt tình là không dám nói rõ sợ anh em chê cười, đôi khi lỡ dại nói hơi lớn: "Lỡ Sợ Vợ", thì bị bả xách lỗ tai lôi vô nhà:
- Bộ tính bêu rếu tui hả? Người ngoài hỏng biết: họ tưởng tui ăn hiếp ông dữ lắm. Xí!

Nói nào ngay, đúng ra bả hỏng có ăn hiếp mình. Bị vì lúc mới cưới nhau, bả duyên dáng dễ thương quá đi nên mình hỏng nỡ nói lớn tiếng với bả, bả nói cái gì mình thấy cũng đúng hết. Lỡ mà bả có nói cái gì sai, mình nói lại thì... Trời ơi! Đôi mắt nhung ngấn đầy nước mắt làm tiêu hết chí anh hùng.


"Không dám bàn gì thêm!"
(hình 
http://attykingdom.blogspot.com.au)

Rồi ngày qua ngày, hỏng biết từ khi nào biến thành thói quen, bả nói mình nghe, mình nói bả hỏng nghe.
Chỉ có vậy thôi, mà mấy thằng bạn trời đánh nó nói tui “sợ vợ", hai chữ này động chạm lắm đó nha. Ai mà sợ!!! Tại mình muốn yên nhà yên cửa, không muốn thấy của cải mình cày lưng đi làm sắm sửa nó bay như máy bay.

Nhớ có lần nhậu quắc cần câu, về tới nhà hết biết đất đâu trời đâu. Còn nhớ lơ mơ hình như có ai đó đang trợn mắt ngó mình. Giơ tay khoát khoát lè nhè:
- Muốn gì mai nói. Ngộ xỉn rồi, nằm một chút, đứng lâu là ói đó.
Bả nghe tới ói bả hoảng hồn đẩy tui xuống gần cái toilet nằm đó cho dễ ói.
Sáng ngày thức dậy, mò lên phòng khách thấy bả ngồi thù lu một đống, tui nhe răng cười hì hì. Bả quắc mắc:
- Ông uống bán mạng hay sao mà uống hết biết đường dìa vậy? Thà ông chết tui hỏng nói. Sợ hổng chết mà lặc lìa ra đó khổ vợ khổ con chớ khổ ai? Tới hồi đó, bạn bè ông tới cụng một ly, đốt nén nhang rồi là thôi. Bây giờ anh anh, em em, mày mày, tao tao xung lắm. Chết xuống âm phủ ở đó mà nhậu với nhẹt.
Bả nhai nguyên một điệp khúc tới trưa trờ trưa trật mới ngưng.
Phần tui lẳng lặng đi pha ly cà phê, ngồi nhâm nhi từng ngụm, nghe bả ca bài "Dạy chồng" (nghe tới thuộc lòng luôn): đôi môi ngà ngọc khi xưa đang nhả ngọc phun châu mà từng câu từng chữ đi từ tai này qua tai khác một cách nhẹ nhàng không kèn không trống.

Mọi chuyện trong nhà từ lớn tới nhỏ một tay bả sắp xếp, từ tên con, trường con học, quần áo con mặc, chuyện gì bả cũng quyết định, nhiều khi nhìn thằng con hồi lâu suy nghĩ "không hiểu sao mà mình có thể tạo ra nó được nữa? Chắc cũng do bả quyết định mới có con mà thôi".
Bả nói đi đường thẳng đố có ai trong nhà dám đi đường ngang. Bả nấu ăn lỡ tay bỏ muối hơi nhiều cũng phải vui vẻ mà ăn, nếu không mai khỏi có cơm ăn nói gì tới phở.

Có lần chuẩn bị đi ăn đám cưới con thằng bạn thân, bả chăm sóc mái tóc, móng tay, cái quần cái áo cả hai ba tiếng đồng hồ, tui cằn nhằn:
- Bà nên nhớ bà là khách chứ hỏng phải cô dâu đâu mà trang điểm kỹ vậy.
Bả giận đùng đùng không đi nữa, làm mình năn nỉ gần gãy lưỡi. Không phải sợ bả mà vì không muốn bạn bè họ nói, thà không đi thì cho người ta biết trước mấy tuần, để người ta đặt bàn rồi nói không đi mặt mũi nào gặp lại người ta.
Mình đúng mình sai gì cũng phải năn nỉ bả. Bởi vậy người ta mới nói "Vợ lúc nào cũng đúng. Nếu vợ sai, coi lại câu thứ nhất".
Nói sợ vợ thì có hơi quá. Đôi khi mình hét cũng lớn lắm chứ, hét tới nổ tung nhà:
- Tui nói cho bà biết, nhà này là nhà của tui. Công cán tui bỏ vô không ít. Tui muốn quỳ ở đâu thì tui quỳ. Bà cấm có ý kiến. Bộ bà là mẹ tui sao mà biểu tui quỳ đâu là tui phải nghe lời bà quỳ ở đó.
***

Cuộc đời nhiều khi nghĩ cũng đắng cay. Số tui suốt đời nghèo nàn: nhỏ thì xin tiền cha mẹ, lớn thì ngửa tay xin tiền vợ. Nghĩ lại thiệt buồn.
Đôi khi nhớ lại chuyện xửa chuyện xưa: cái thưở còn hàn vi, hai vợ chồng còn nằm sâu trong ngõ cụt. Trong xóm lao động nghèo nàn đó có một bà góa chồng còn rất rất trẻ. Chồng nàng ra đi khi nàng chỉ mới vừa 27 cái xuân xanh, bỏ lại cho nàng một đứa con gái mới hai tuổi. Nàng mở một tiệm tạp hóa nho nhỏ để nuôi con. Thật là lạ thông thường khách của tiệm tạp hóa đa phần là đàn bà. Thế nhưng đàn bà trong xóm lại tẩy chay cái quán của nàng mới lạ chớ.
Riêng vợ tui thì bản tánh Hoạn Thư của bả rất lớn nên đời nào chịu tới cái quán đó. Có lần đang nấu ăn thì hết nước mắm. Bả e dè nhìn tui:
- Ông chạy qua quán bà Tám lấy cho tui chai nước mắm được không?
Vui như mở cờ, nhưng làm bộ đẩy đưa:
- Khỏi cần nước mắm được không?
- Tui cần mà, ông đi lẹ đi.
Ba chân bốn cẳng chạy cho lẹ. Cô Tám hỏi:
- Ủa sao bữa nay cô Hai đâu mà thầy Hai phải đi mua nước mắm?
- Bả đang nấu đồ ăn.
- Thầy hai chờ chút em đổi tiền thối lại thầy Hai nha.
Trời ơi con mắt lá răm long lanh đưa duyên sao mà xao xuyến lòng tui dữ vậy? Có mấy đồng lẻ, anh hùng mà nỡ xòe tay lấy sao? Tôi lắc đầu mạnh miêng:
- Xời ơi có mấy đồng bạc lẻ cho bé Thơ ăn bánh đi mà.
Ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
- Ông làm cái gì mà lâu dữ vậy? Lại to te tò tí chứ gì?
- Tò tí cái gì? Bà hổng thấy tui chạy hết ga sao? Đi bộ còn hổng dám nữa đó.
- Cái con mụ Tám dâm đãng này có ngày biết tay tui.
- Thôi đi bà ơi! Người ta có làm gì đâu mà kêu người ta dâm đãng?
Mấy bữa sau ngồi nhậu với bạn bè ai ai cũng bật ngửa với cái trò đổi tiền lẻ của nàng góa này. Thì ra chỉ có một chiêu mà anh nào cũng cho bé Thơ ăn bánh.

Sau này nghe đâu bà ta qua lại với ông cảnh sát gần nhà, bị vợ đánh ghen tới nhà xỉa xói. Bà góa cong cớn:
- Mèo mỡ cái gì? Tui có mỡ muốn treo ở đâu thì treo. Ai có mèo thì lo mà giữ chớ.
Sau này dọn nhà đi xa khỏi cái xóm lao động đó vợ tui mới thở phào ngủ ngon.

Suy ra cho cùng:
Cũng bởi bả thương mình bả mới ghen; mình thấy bả thương mình nên mình thương lại bả.
Nhịn bả cho yên nhà yên cửa vậy mà chứ có phải mình sợ bả đâu, phải không quý dzị ?

Tư Điên

Sunday, March 24, 2013

Máy bay không người lái


Ben Trần:: 
Máy bay không người lái: người viết muốn ám chỉ loại “Drone” mà quân đội, hay cảnh sát của vài nước đang dùng...

Loại máy bay nầy được Do Thái phát minh đầu tiên. Họ dùng để bay trên không phận các quốc gia Ả rập để quan sát và quay phim lại những hoạt động quân sự của kẻ thù. Lúc bấy giờ loại máy bay nầy còn rất sơ khai, chỉ thuần túy để thu thập hình ảnh, chưa có khả năng tấn công vào mục tiêu kẻ thù. Nhưng ngày nay loại máy bay nầy được Mỹ phát triển và hiện đại hóa đến độ vừa thu thập hình ảnh vừa có khả năng tấn công chính xác vào một mục tiêu.

Tại sao các nước giàu thích phát triển loại máy bay nầy, mặc dù nó cực kỳ tốn kém? Lý do đơn giản là để tránh thiệt hại nhân mạng cho người phi công. Không như chế độ Cộng Sản coi sinh mạng con người rẻ như bèo, chế độ tự do xem sinh mạng từng binh sĩ một như một bảo vật. Thế nên dùng loại máy bay không người lái trên không phận kẻ thù, có nguy cơ bị bắn rơi rất cao... nhưng không hề nguy hiểm đến tính mạng của phi công. Thế mới là thượng sách!


Chiếc "drone" đang bay tại Afghanistan
và có thể sẽ bay tại Queensland.
(Hình The Courrier Mail)

Người điều khiển chiếc máy bay ngồi trong phòng điều khiển ở trên đất Mỹ. Họ điều khiển chiếc máy bay bay trên không phận Iraq, Afganishtan hay ở Châu Phi... Và khi chiếc máy bay đã chấm được đúng mục tiêu cần phải hạ thì người điều khiển chỉ cần bấm nút là mục tiêu sẽ biến thành trăm mảnh vụn! Nhưng đạt kết quả hay không còn phải tùy thuộc rất nhiều vào con người dưới đất. Tức là người mật báo ở dưới đất phải thật chính xác. Người mật báo phải báo cáo đúng người, đúng giờ, đúng địa điểm, đúng tọa độ... bằng không sẽ có người chết oan. Với lối tấn công nầy quân đội Mỹ đã hạ sát được vài tên Al-qaeda cực kỳ nguy hiểm ở Châu Phi.
*** 
Tuần qua giới báo chí Úc đưa tin nóng: cảnh sát Queensland sẽ đưa loại máy bay không người lái (drones) nầy lên bầu trời Queensland để theo dõi tội phạm .

Dĩ nhiên loại máy bay nầy không mang vũ khí giết người. Loại máy bay nầy tương tự như chiếc trực thăng; thân máy bay tròn nối liền với bốn cánh quạt ở bốn hướng để bay lơ lửng trên không. Phía dưới thân máy bay là máy quay phim để thu lại hình ảnh ở bên dưới.

Cảnh sát chuẩn bị dùng nhiều máy bay như thế nầy trong cuộc hội nghị thượng đỉnh G20 sắp diễn ra tại Brisbane. Thật ra, công việc kiểm soát đám đông rất khó khăn, cảnh sát có được những dụng cụ nầy thì thật có lợi. Thí dụ muốn kiểm soát mấy ngàn người trong một sân vận động, hay cả đoàn xe chở yếu nhân di chuyển trên đoạn đường dài... Cảnh sát sẽ theo dõi được tất cả những ngóc ngách có thể xảy ra nguy hiểm và chận đứng kịp thời. Thế mà lại có những người chống đối, mạnh nhất là những nhóm đại diện cho tổ chức Civil Liberties (nhóm nầy luôn đấu tranh cho quyền tự do căn bản của mọi người dân). Họ lấy lý do khi bị thâu hình như vậy thì có những lúc đời sống riêng tư của người dân bị xâm phạm: chẳng hạn bạn đang mặc bikini tắm nắng ở sân sau nhà có thể bị thâu hình. Hay bạn đang hẹn hò và đang bị bạn gái “khóa môi” nơi ghế đá công viên cũng có thể là bị thâu hình luôn... và sẽ có người lạm dụng những hình ảnh nầy ! Bất cứ những phát minh khoa học nào cũng có thể có lợi điều nầy nhưng bất lợi về điều khác. Nhưng bỏ lên bàn cân sẽ thấy điều ta có thể bị xâm phạm chỉ có một phần, mà chín phần lại có lợi cho xã hội.... 

Lý lẽ của các tổ chức Civil Liberties cũng đúng. Nhưng xét cho cùng mục đích của các máy thu hình là theo dõi tội phạm, giúp gia tăng sự an toàn cho mọi công dân. Những hình ảnh nầy sẽ là bằng chứng giúp tiết kiệm rất nhiều cho công quỹ quốc gia. Giúp cảnh sát chặn đứng tội phạm, có thể cứu mạng sống của nhiều người.... 

Bạn đứng về phe nào? Chỉ trích cảnh sát xâm phạm quyền riêng tư của người dân, hay bạn hoan nghênh cảnh sát tận dụng mọi máy móc kỹ thuật tân tiến để bắt kẻ xấu đang định quấy rối đời sống an lành của bạn?

Ben Trần

17/3/2013

Thursday, March 21, 2013

Tình già

Tuần trước, Blog Việt Luận giới thiệu một truyện ngắn hơn truyện ngắn.
Xin hỏi, nếu gọi là ngắn hơn truyện ngắn thì loại truyện này ngắn tới đâu?

Có truyện nào ngắn chỉ một chữ hay hai chữ không?
Chắc là có. 
Mong bạn nào biết chỉ giúp.
E. Hemingway có viết một truyện ngắn chỉ có sáu chữ:
For sale: baby shoes, never worn.
Và người ta xúm vô khen hay. 
Chắc là họ khen vì chữ ký Hemingway ở bên dưới?
Truyện rất ngắn dưới đây dài 88 chữ chắc là hay hơn Hemingway 14.6 lần.
Và có chữ k‎ý của Kim Nguyễn.
Og3t

Tình già

Kim Nguyễn::

Đêm tối đen.Tiếng con chim cú kêu đâu đó ngoài cây bàng.
Ông khó ở trong mình đã mấy hôm. Bà lọ mọ tìm cây sào rồi đẩy đưa bâng quơ trong vòm lá.
Con chim cú vỗ cánh bay. Một hạt bụi sa vào mắt bà...
Ông trách: "Nó kêu mỏi miệng rồi nó đi, bà đuổi làm gì cho khổ con mắt vậy?"
Hạt bụi cộm lắm nhưng bà không thấy đau. Móm mém cười, bà đáp: "Lỡ ông bỏ tôi lại thì sao?"
Kim Nguyễn

Chuông ơi! đừng reo nữa!


đoàn xuân thu.
“Lỡ mai cha yếu mẹ già,
chén cơm, đôi đũa, bộ kỷ trà ai dâng?” *
*Ca dao.
Con theo chồng,
chỉ cách một bến sông;
má nghĩ xa ngàn dặm.
Chiều bến sông, con buồn ra giặt áo
phía kia bờ, má ảo não đứng trông!

(Hình do tác giả cung cấp)
Nước mất nhà tan,
con lên đường vượt biển;
cách một bến sông,
giờ thêm ngàn dặm biển,
con đâu ngờ xa má lần này:
là vĩnh viễn ngàn năm!


(Hình do tác giả cung cấp)

Điện thoại viễn liên,
bên kia trời – nỗi nhớ;
sao em lặng yên? rồi nức nở!
Ôi má ơi! Cả trời thương sụp đổ.
“Con không kịp về, giờ phút cuối, má thương ơi!”

(Hình do tác giả cung cấp)

Con vào, ra, tựa cửa, bóng tang thương!
xưa giải khăn sô cho quê hương;
giờ giải khăn sô cho má.
Má là quê hương!
Quê hương là má!
Ngôi vườn cũ ai sẽ ngồi đốt lá?
khói lên trời tìm kiếm đứa con xa!

(Hình do tác giả cung cấp)
Điện thoại viễn liên, con không buồn nghe nữa;
thôi đã tắt đời con bếp lửa!
má mất rồi! chuông reo nữa mà chi!

đoàn xuân thu.
melbourne 




Cập Nhật:

Cách đây khá lâu, blog Việt Luận đang bài thơ Chuông Ơi! Đừng reo nữa! của anh dxt. (Melbourne).
Bài thơ não nuột của người con không còn chờ điện thoại viễn liên từ má nữa.

thôi đã tắt đời con bếp lửa!
má mất rồi! chuông reo nữa mà chi!

Mới đây tác giả lang thang trên mạng thì nghe chính bài thơ của mình do ai đó phổ nhạc và hát trên mạng YouTube.
Blog Việt Luận ghi lại nơi chốn YouTube dưới đây:



Thiển nghĩ: giá như mà ai đó phổ thơ của người khác thành bản nhạc của mình thì cũng nên “la làng” vài ba tiếng cho đúng luật giang hồ.
Bạn đọc nghĩ sao?
Blog Việt Luận

Tuesday, March 19, 2013

Điều khiển điện thoại Samsung Galaxy S4 bằng mắt


Hồng Lĩnh::
T
hứ Năm tuần qua, công ty điện tử Nam Hàn Samsung đã tung ra thị trường chiếc điện thoại tinh khôn Galaxy S4.
Như các Galaxy S đàn chị đàn anh khác do Samsung sản xuất, Galaxy S4 vẫn chỉ là cái hộp bằng plastic với hình dáng không khác nhiều so với Galaxy SIII. Trong khi các iPhone, HCT One, Nexus 4 hay Motorola's Droid Razr HD có vỏ hộp bằng kim loại hay bằng thủy tinh.

Mặc dầu với cái vỏ plastic “rẻ tiền”, Galaxy S4 được Samsung gắn bộ đồ lòng rất đáng đồng tiền bát gạo. Màn ảnh Galaxy S4 rộng 5 inch, độ nhuyễn 1080 Pixel thêm tấm kiếng Gorilla Glass 3 bảo vệ màn ảnh. Galaxy S4 còn được gắn thêm máy chụp hình có độ nguyển lên đến 13 megapixel. Vì có màn ảnh rộng nên Samsung Galaxy S4 được coi là một phabet: nghĩa là ở giữa phone và tablet.
Tuốt ở bên trong, Galaxy S4 chạy bằng 1.6GHz octa-core processor hay 1.9GHz quad-core processor, cộng thêm đủ 2Gb RAM. Galaxy S4 hiện nay có khi chứa 16Gb trong Hard Drive nhưng Samsung hứa hẹn sẽ tung thêm hai kiểu khác có gắn kho chứa dữ kiện lên đến 32 hay 64 Gb.
Về chương trình thì Galaxy S4 chạy bằng Android 4.2.2 là chương trình điều hành mới nhất do Google phát hành. Tuy nhiên, không ai ngạc nhiên nếu nay mai Samsung tự tay viết một chương trình điều hành riêng cho mình hay nhảy qua dùng chương trình điều hành Tizen. Lúc đó Android có thể ế ẩm.
Độc đáo của Samsung Galaxy S4 là được điều khiển ma người dùng không cần đụng ngón tay lên màn ảnh. Samsung Galaxy S 4 tuân lệnh khi chủ nhân quơ tay. Khi cần chọn hình ảnh, địa chỉ hay nút bấm trên màn ảnh, chủ nhân Galaxy S4 chỉ cần đưa ngón tay gần với màn ảnh là... xong.

Galaxy S4 đươc coi là điện thoại tinh khôn nhất hiện nay.
(Hình AFP)


Hơn nữa chủ nhân Galaxy S4 có thể điều khiển máy điện thoại tinh khôn này bằng ánh mắt. Thí dụ chủ nhân đang coi video trên màn ảnh Galaxy S4, bỗng có điện thoại đến. Chủ nhân chỉ cần liếc mắt ra khỏi màn ảnh. Video sẽ tạm ngưng và điện thoại bật lên. Khi đọc một bản văn dài trên màn ảnh, chủ nhân Galaxy S4 chỉ cần liếc mắt tới đâu là bản văn chạy dài theo tới đó.
Người ta cho rằng nếu chiếc Samsung Galaxy này chạy bằng iOS của Apple thì sẽ thành máy điện thoại tinh khôn tuyệt hảo. Tiếc thay hai công ty hàng đầu: một về chương trình iOS một về sản xuất máy móc Galaxy tuyệt vời đã không ngồi chung được với nhau.
Theo công ty định giá vật liệu điện tử IHS iSuppli, hãng Samsung phải tốn $235 Úc kim để chế tạo một chiếc Galaxy S4. Hiện nay Samsung chưa cho biết giá của chiếc Galxy S4 là bao nhiêu. Nhưng được biết để chế tạo chiếc iPhone 5 Apple chỉ mất $200 Úc kim .
Samsung sẽ bán Galaxy S4 tại Hoa Kỳ kể từ ngày 26.4 năm nay và tại Úc trong tháng Năm.

Hồng Lĩnh

Cu Tý được lên lớp

Kim Nguyễn (sưu tầm)::
Tý sáu tuổi vừa lên lớp một, cô muốn xem Tý giỏi dốt ra sao.
Cô hỏi Tý: 
- Tý giỏi nhất môn nào?
Tý đáp gọn: 
- Môn nào Tý cũng giỏi.
Cô tự hỏi: 
- Thằng củ tỏi này ngang? Để cô xem mày còn dám làm tàng.




Chắc là hình cu Tý?
(Hình : http://israelity.com/tag/albert-einstein/)
Cô bảo Tý:
- Tý, mang cô tờ báo, đọc cô nghe quảng cáo thuốc dưỡng thai.
Cầm tờ báo, Tý lật qua trang hai, đọc vanh vách không hề sai một chữ.
Cô cho Tý làm nhiều bài toán thử, Tý thoăn thoắt giải đầy đủ từng bài.

***

Rồi cô hỏi: 
- Tổng Thống Mỹ nào tài?
Không cần nghĩ: 
- Ông Obama chứ còn ai.
Thày hiệu trưởng từ ngoài tiến lại: 
- Học trò giỏi, thày cho lên lớp hai.

***

Cô giáo nói:
- Thày để em hỏi vài câu khó:
 Cái gì Tý đứng thì nằm, Tý nằm thì đứng ở trong con người?
Thày hiệu trưởng nghe muốn phì cười,
Tý thưa cô giáo:
- Chính mười ngón chân.
Thày hiệu trưởng nhìn Tý trân trân.

***

Cô lại hỏi:
- Cái gì thày có trong quần,
 Mà cô không có ở trong thân mình?
Thày hiệu trưởng giật mình cái thót.
Không suy nghĩ, Tý nhảy nhót reo mừng:
- Cái ví, cái ví.

***

Cô hỏi Tý:
- Cái gì da dính với da,
 Xỏ vào thì ấm rút ra lạnh lùng?
Thày hiệu trưởng nghe thế muốn khùng.
Nhìn chân cô giáo, cuối cùng Tý thưa:
- Dạ, đôi giày da.

***

Cô chưa tha:
- Chơi gì phải có hai người,
 Tiến lên thụt xuống, khi tươi khi sùng,
 Không chơi, không nước, không rung,
 Càng chơi, càng nước, càng cùng say mê.
Thày hiệu trưởng cúi đầu đỏ mặt,
Tý suy nghĩ nhướng mắt trả lời:
- Cờ tướng, cờ tướng.

***

Cô hỏi thêm một câu nghe chướng:
- Uống Viagra người lớn sướng gì?
Thày hiệu trưởng quát lớn tức thì:
- Nó sáu tuổi, hỏi chi cắc cớ?
Nghe cô hỏi, cu Tý hớn hở,
Mặt hân hoan mừng rỡ trả lời:
- Ông ngoại Tý uống thuốc lâu rồi,
 Khi bẻ tư, khi bẻ làm đôi,
 Ông mà không thuốc tiểu rơi ra quần.

***

Bâng khuâng hiệu trưởng tần ngần:
- Mình đoán sai bét thua thằng bé con.
Bắt tay khen Tý giỏi ngoan:
- Cho lên lớp bốn thay vì lớp hai.

Kim Nguyễn 
(sưu tầm)